Edit + Beta: Vũ
----------------------------
Suối Nguồn Tuổi Trẻ - đúng như tên gọi, một dòng suối mang lại khả năng bất tử cho con người.
Dornier khiếp sợ không thôi vì y chưa từng nghe nói đến Suối Nguồn Tuổi Trẻ, cho nên thình lình nghe thấy từ này thì trong lòng y vẫn tràn đầy kinh ngạc và kỳ vọng.
"Dornier." Tuy Kỳ Ngôn hưng phấn, nhưng vẫn không dám hứa hẹn điều gì: "Suối Nguồn Tuổi Trẻ chỉ là một đoạn văn xuất hiện trong sách cổ, tôi không chắc rốt cuộc nó có tác dụng gì." Cậu càng không chắc chắn liệu thứ đó có tác dụng phụ độc hại với con người không?
Kỳ Ngôn rất hào hứng do phát hiện của cậu có thể được ghi vào lịch sử. Cũng giống như khảo cổ học, khi chân tướng và không gian bí ẩn được phát hiện, cả người đều phấn khích cả lên.
Có lẽ tinh thần khám phá của Kỳ Ngôn được kế thừa từ cha cậu.
Dornier nhẹ nhàng chạm vào một mảnh tinh thể pha lê mà Kỳ Ngôn đã bẻ. Khi y khẽ đụng vào thì lập tức cảm thấy ngón tay mình trở nên ẩm ướt.
"...... Cái Suối Nguồn Tuổi Trẻ này thật ra là gì thế?" Dornier không thể tin được liền hỏi: "Tôi chưa bao giờ nghe nói đến nó."
"Tôi chỉ đọc về nó trong sách cổ và có vẻ thứ đó vẫn chưa được chứng thực." Sự hưng phấn của Kỳ Ngôn chậm rãi qua đi: "Tôi không muốn mạo hiểm nên chỉ định lấy mảnh nhỏ này về nghiên cứu thôi......"
"Hình như cậu quên mất thân phận mình rồi." Dornier cười nửa miệng rồi nhìn thoáng qua Kỳ Ngôn: "Nơi đây không phải quê nhà mà cậu có thể thoải mái chơi đùa."
Kỳ Ngôn nhún vai: "Đúng vậy, lẽ ra tôi đã nghĩ đến việc này từ lâu rồi nhưng tôi vẫn muốn xin phép anh."
"Lợi ích là gì?" Dornier hỏi.
Kỳ Ngôn suy nghĩ một lúc mới đáp: "Tôi tình nguyện dạy cho bọn trẻ tất cả những gì tôi biết."
Nghe vậy, Dornier và Mass đang trong trạng thái bối rối cùng nhìn nhau.
"Dạy bọn nhỏ?" Dornier khó hiểu hỏi: "Tại sao lại là đám nhóc?"
"Bởi vì bọn chúng còn nhỏ, đã đến lúc phải tiếp thu mấy thứ này." Kỳ Ngôn thành thật nói: "Ngoài ra, tôi hy vọng tương lai sau này dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra thì chúng cũng có thể vận dụng kiến thức này để sống sót trong hoàn cảnh khó khăn."
Dornier trầm ngâm một lúc rất lâu sau mới chấp nhận gật đầu.
"Thành giao." Dừng một chút, âm giọng của y nhàn nhạt bổ sung: "Hy vọng tôi có thể tin tưởng cậu."
[Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: 60]
Không biết Kỳ Ngôn bị ảo giác hay đó là sự thật. Âm thanh mặt đất đều đặn và dần ngừng vang khi buổi sớm mai ló dạng. Bề mặt chậm rãi rung chuyển hai lần giống như điệu valse cho buổi hạ màn, báo hiệu cho nhân loại rằng sự va chạm của thiên nhiên sắp biến mất.
Khoảnh khắc Kỳ Ngôn và Dornier đưa Mass trở về, mấy người đàn ông lực lưỡng của Samod đang đứng bên ngoài ngôi nhà trên cây bự nhất. Họ định kiểm tra xem có nguy hiểm gì không, rồi chuẩn bị cùng nhau tìm kiếm bọn Dornier đang ở đâu.
Nhìn thấy đám người Dornier trở lại, đám người đó đồng loạt thở dài nhẹ nhõm. Đặt biết khi thấy Mass cũng quay lại, ánh mắt họ nhìn về phía Dornier mang theo một tia sáng khó tả.
"Dornier! Được đó nhóc con!" Một người đàn ông lớn tuổi bước tới quàng tay qua vai Dornier: "Người Samod tự hào về cậu!"
Dornier mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng: "Tìm được Mass không phải là cháu."
Người đàn ông dừng một chút, sau đó nhìn thoáng qua Kỳ Ngôn theo sau y: "Hóa ra là thế sao?"
"Vâng, lúc cháu tìm được bọn họ cũng là lúc họ đang quay về." Dornier gật đầu: "Là cậu ta tìm được Mass trước."
"À...... Ừ...... Trong trường hợp đó, dù gì đi nữa thì chắc tôi cũng nên nói lời cảm ơn cậu nhỉ." Người đàn ông nọ có chút do dự, trên mặt hiện rõ sự bối rối, chắc hẳn cũng không mấy tình nguyện khi nói lời cảm ơn Kỳ Ngôn......
Dornier nhìn ông ta một lúc lâu, sau đó dùng nắm đấy đẩy gã: "Chú nói lời cảm ơn đi! Ít nhất Mass không còn bài xích Kỳ Ngôn nữa."
Người đàn ông bị sốc: "Thế mà Mass......"
"Dù sao chỉ là trẻ con thôi, chúng chẳng bao giờ phân biệt thị phi."
Đoạn đối thoại mơ hồ giữa bọn họ lọt vào tai Kỳ Ngôn, cậu xoay người nhìn Mass được mẹ ôm trong lòng, nhất thời thở dài một tiếng.
Cậu tới tinh cầu Chekris lâu rồi và hiện tại cậu đang hòa nhập rất tốt với đại gia đình nơi đây.
Như cảm nhận được ánh mắt của Kỳ Ngôn, Mass nhìn sang, sau đó gì đó với mẹ mình rồi chạy tới.
"Này!" Mass kêu lên: "Cảm ơn anh nhé!"
Trong lòng Kỳ Ngôn tràn ngập sự ấm áp, lòng biết ơn không hề nao núng của Mass đã chạm đến phần mềm yếu nhất trong trái tim cậu.
"Không có gì."
Thật sự không có gì để phải cảm ơn. Cậu không thể làm ngơ trước sự mất tích của Mass, chỉ vậy thôi.
Một ngày mới lại bắt đầu, những trai tráng tiếp tục đục lỗ mấy cây cổ thụ nghìn năm tuổi và xây dựng các tòa kiến trúc độc đáo bên trong. Nhóm phụ nữ không hề thua kém, họ dùng dây leo, cánh hoa khô làm thành nhiều đồ trang trí đẹp mắt rồi treo lên cửa sổ, cửa ra vào. Mỗi nhà còn treo một tấm biển trước căn nhà trên cây và khắc tên mình lên đó.
Nhà ở quy hoạch theo kiểu dàn thành vòng tròn khuếch tán ra xung quanh với cái cây cổ thụ làm trung tâm, cái cây cổ thụ đó đương nhiên là nhà của Dornier.
Tuy nhiên việc ngoài ý muốn của Kỳ Ngôn chính là cậu và Dornier thực sự phải ở chung một ngôi nhà trên cây. Nghe thì hay đấy nhưng thực tế Dornier cần theo dõi cậu và đồng thời muốn biết thành quả nghiên cứu của cậu về Suối Nguồn Tươi Trẻ càng sớm càng tốt.
Ngôi nhà trên cây Dornier có ba tầng, tầng hai là lầu lửng và có thể nhìn thấy tầng một, còn tầng ba là một gian phụ giữa những tán lá.
Đây là 'phòng thí nghiệm nghiên cứu' của Kỳ Ngôn.
"Cậu có thể ở lại đây vào ban ngày." Dornier gãi đầu một cách thơ ơ: "Nếu bọn nhỏ có đến nghe kể chuyện thì sẽ ở tầng một."
Kỳ Ngôn gật đầu: "Biết rồi."
"Buổi tối tôi ngủ ở tầng hai. Cửa sổ không đóng nên cậu có thể gọi tôi nhưng đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn."
"Ừ, tôi biết." Việc trốn thoát gì đó tạm thời là không thể.
Tuy nhiên nói đến trốn chạy, Kỳ Ngôn chợt nhớ bản thân vẫn còn là con tin: "Khi nào thì anh định trao đổi con tin với chính phủ thế?"
Dứt lời, giữa mày Dornier nhăn lại rất sâu: "Bộ cậu muốn rời khỏi đây à?"
Kỳ Ngôn khẽ cúi đầu, vẻ mặt có chút cô đơn: "...... Tôi còn chuyện chưa hoàn thành."
Nguyên nhân cái chết của cha và tập tài liệu bí mật đều là những thứ cậu muốn điều tra rõ ràng trong nội bộ chính phủ.
Dornier nghe thấy rõ ràng sự cay đắng ẩn sau tông giọng của Kỳ Ngôn. Một hồi lâu sau, y không thể cưỡng lại tò mò trong lòng, nhẹ nhàng hỏi.
"Là về cha cậu?"
Kỳ Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên vẻ cảnh giác: "Làm sao anh biết?!"
Dornier xấu hổ gãi trán: "...... Tôi vô tình nghe được." Sao có thể thừa nhận rằng y đã nghe trộm được ở căn nhà đất chứ!
Kỳ Ngôn hoài nghi nhìn Dornier chăm chú, chốc lát sau cậu mới nhẹ nhàng thở dài.
"Dù sao, người chết rồi thì cũng không có gì phải băn khoăn."
Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm vào mắt Dornier, gằn từng chữ một.
"Cha tôi qua đời khi đang khai thác nguồn tinh thể cho chính phủ."
___end chương 12___