Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính

Quyển 14 - Chương 10: Khi nam chính hải tặc cuồng dã bị bẻ cong (10)




Edit + Beta: Vũ

----------------------------

Câu này vừa hiện lên trong đầu đã bị Kỳ Ngôn phủ định ngay lập tức.

Bởi đó chỉ là truyền thuyết về vùng đất hư ảo của Chekris trong một cuốn sách cổ mà thôi. Người ta đồn rằng dưới mặt đất vùng đất ảo mộng tọa lạc một miệng núi lửa khổng lồ, thực chất nó đơn thuần là một ngọn núi lửa đã chết thôi. Nhưng khung cảnh hiện ra phía trên mặt đất lại là một màu xanh um tùm, tươi tốt khiến rất nhiều nhà thám hiểm cực kỳ khó hiểu. Dù sao vấn đề như vậy không được người ta để tâm nhiều, thậm chí trong sách cổ cũng vỏn vẹn vài chữ nên kha khá người không biết đến điển tích đó.

Trong phút chốc, Kỳ Ngôn chợt nghĩ tới khả năng này.

Bước trên con đường nhỏ trong rừng, tiếng gào rống vẫn nối tiếp nhau. Tuy nhiên chỉ có tiếng kêu gầm rú thôi, không có gì thay đổi cả. Xung quanh được tô điểm bởi tia sáng nhàn nhạt của đám đom đóm, Kỳ Ngôn đi theo ánh sáng đó tiến vào phía sâu trong khu rừng chưa được khai phá.

"Mass!" Kỳ Ngôn hô lớn, bốn phía tĩnh mịch không tiếng hồi đáp.

Một tiếng gầm nặng nề từ mọi hướng truyền đến, bốn năm giây sau lại trở nên yên lặng.

Trực giác mách bảo Kỳ Ngôn rằng đây không phải dã thú mà do chuyển động đến từ tự nhiên. Thiên nhiên cũng giống như một bộ lạc, cần có sự trao đổi chất và hoạt động để sinh tồn, vì để bản thân thoải mái hơn mà bọn chúng sẽ thực hiện một số động thái có thể dẫn đến thế gian chấn động và sợ hãi.

Nếu đi theo giả thuyết như vậy, nếu như đó thực sự là suối nguồn tươi trẻ trong cổ thư kia. Vậy thì tiếng kêu này sẽ kéo dài bao lâu?

Mọi người trong nhà cây vốn đã sợ hãi, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bằng không họ đã không tập trung lại khi nghe thấy âm thanh rồi.

Kỳ Ngôn tìm kiếm Mass suốt chặng đường, men theo đó khám phá nguồn gốc âm thanh gào rú phát ra.

"Mass!" Kỳ Ngôn gọi nhưng vẫn không thấy Mass đáp lời.

Trong lòng tự hỏi không biết đứa trẻ vắt mũi chưa sạch chạy đi đâu. Kỳ Ngôn đẩy cành lá không rõ tên qua, cảnh tượng xuất hiện trước mắt khiến cậu sững sờ tại chỗ.

Đó là dãy núi non được kết tinh từ pha lê, dường như có những đốm sáng đang bay nhảy, kêu ríu rít tỏa sáng trong màn đêm vô cùng rõ ràng.

Thứ này không phải nguồn pha lê, mà là một loại vật chất Kỳ Ngôn không biết. Kỳ Ngôn cẩn thận tiếp cận tinh thể nhỏ trông giống sườn núi, càng đến gần cậu càng có thể cảm nhận được một luồng hơi thở khác quanh quẩn gần mình.

Nhìn vào một góc, Kỳ Ngôn chợt giật mình vì có cục u trên mặt đất, nhìn kỹ mới thấy đó chính là Mass đã mất tích!

Lúc này thằng bé đang ôm đầu gối nhỏ nhắn của mình tựa vào thứ vật chất bằng pha lê. Khi nhìn thấy Kỳ Ngôn, trong mắt thằng nhỏ hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó nhãi con hừ lạnh một tiếng, quay đầu không thèm nhìn Kỳ Ngôn.

Kỳ Ngôn bị ghét bỏ thử sờ mặc của bản thân rồi ngồi xổm xuống, dò hỏi: "Trễ thế này sao nhóc không về đi?"

"Không liên quan đến anh!" Mass hét lớn: "Biến đi! Tôi ghét anh!"

"Được thôi." Kỳ Ngôn đứng dậy lùi hai bước, lại ngồi xổm xuống: "Mẹ em đang rất sốt ruột chờ em, còn ôm em gái của em khóc đấy...... Anh nghĩ nhóc không cố ý làm vậy đúng không? Vậy thì phải mau mau quay về xin lỗi mẹ vì đã làm dì ấy lo lắng đi."

"Anh im đi! Anh có tư cách gì mà dạy dỗ tôi chứ!" Mass lớn tiếng gào thét: "Mấy người là người xấu! Đám người của chủ tinh Shuta đều là người xấu!"

Kỳ Ngôn bĩu môi, lặp lại lời của nhóc con: "Được rồi, anh là người xấu. Nhưng anh sẽ không làm mẹ anh khóc."

Một tia tội lỗi và rối rắm hiện lên trong mắt Mass, tuy nhiên khi thằng bé đối mặt với ánh mắt dịu dàng của Kỳ Ngôn thì vẫn ngoan cố không buông.

Kỳ Ngôn khá thích trẻ con, mặc dù lại thiếu sự kiên nhẫn, cậu cũng không thích làm một việc gì đó quá lâu. Thấy Mass cố chấp vậy, Kỳ Ngôn hết cách đành thở dài một hơi.

"Thôi được, cho dù không phải anh thì cũng sẽ có người khác tới tìm nhóc. Nhưng bây giờ đã khuya rồi, hơn nữa vừa nãy em cũng nghe thấy đó, chúng ta không biết có thứ gì đang rục rịch nên cần phải rời khỏi đây ngay."

Nói xong, Kỳ Ngôn phát hiện vẻ sợ hãi pha lẫn sự co rúm đọng lại trên khuôn mặt Mass.

Ôi trời, nói sao đi nữa nhóc ấy vẫn là đứa con nít. Chắc chắn vừa rồi thằng bé đã nghe thấy âm thanh nọ, vì quá sợ hãi mới co ro ở chỗ có ánh sáng này.

"Về với anh đi, sau khi về rồi em muốn bướng bỉnh lúc nào cũng được."

Mass hít một hơi thật sâu: "Tôi không cần anh! Anh kêu anh Dornier tới đi!"

"Dornier cần có mặt để chịu trách nhiệm về tình hình chung." Kỳ Ngôn giải thích: "Các bạn của em đều tập trung ở nhà trên cây. Nếu giờ anh Dornier đi rồi thì lỡ người khác xảy ra chuyện gì, há có phải khiến em hối hận không kịp không?"

Tuổi của Mass không còn nhỏ nữa thành ra thằng bé ắt sẽ hiểu lý lẽ này. Câu từ của Kỳ Ngôn làm nhãi con cảm thấy nặng nề, liệu có nên thả lỏng quay về cùng người của chủ tinh Shuta nọ hay không......

Trong lúc lo âu, hốc mắt của Mass dần dần đỏ.

—— Chết tiệt! Thật sự là siêu cấp đáng ghét!! Tại sao phải nhất định là người này tới tìm mình chứ! Bản thân mình thật sự...... rất sợ, rất muốn về với mẹ. Vì sao số phận trêu ngươi...... lại dẫn kẻ thuộc tinh cầu đã giết cha của mình đi tìm mình vậy......

Kỳ Ngôn ở lại với đứa nhỏ lúc lâu, cuối cùng mới nói: "Còn không thì em đưa anh về đi."

"Cái gì......?"

"Em đi phía trước, anh sẽ theo em phía sau." Khóe miệng Kỳ Ngôn kéo lên một vòng cung: "Nói như vậy thì chính em mới là người dẫn anh về."

Mass dụi hốc mắt ướt át, bé con im lặng một hồi rồi nhẹ nhàng nói: "Cách xa tôi 5 mét!"

Kỳ Ngôn suy nghĩ chốc lát: "3 mét thôi, 5 mét xa quá. Hơn nữa trời tối lắm, lỡ anh không theo kịp làm sao bây giờ?"

Tâm trạng của Mass cải thiện không ít. Nhãi con rất chi hào phóng đứng dậy, gật đầu: "Vậy 3 mét, không gần hơn!"

Dù không thích nhưng Mass vẫn sẵn sàng đứng dậy bước đi, xem như đây là dấu hiệu tốt.

Thân hình nhỏ bé của Mass đi phía trước, Kỳ Ngôn vững vàng theo sau. Lúc đầu, nhóc con luôn thỉnh thoảng quay lại xem Kỳ Ngôn có còn ở đó không, sau đó nhanh chóng quay đi, giả vờ không nhìn cậu.

Kỳ Ngôn cũng không vạch trần, trộm mím môi cười rồi yên lặng đi sau Mass.

Đi được một lúc, đột nhiên một âm thanh thưa thớt vang lên sâu trong rừng cây. Mass đi phía trước bỗng dưng tránh né, nhanh chóng chạy lại cạnh Kỳ Ngôn, sau đó vô thức nắm lấy góc áo cậu.

"Thứ đó là cái gì!?"

Kỳ Ngôn theo phản xạ kéo Mass bảo vệ sau người, cảnh giác nhìn về hướng phát ra tiếng động.

Chẳng lẽ suy đoán của cậu sai rồi? Tiếng vang đó không phải âm thanh va chạm tự nhiên mà là sinh vật không biết tên nào đó đang quấy phá?

Nếu thật sự như vậy thì Kỳ Ngôn quá bất cẩn rồi. Chưa kể đến cậu không thể chạy một mình được, bây giờ Mass đang đi cùng nên căn bản là hết cách thoát thân......

"Mass, lát nữa dù có chuyện gì xảy ra, em cứ chạy dọc theo con đường nhỏ này và tuyệt đối đừng quay đầu lại." Kỳ Ngôn thấp giọng dặn dò.

Mass hoảng sợ mà kinh hãi nhìn Kỳ Ngôn, giọng run run hỏi: "Vậy...... Vậy còn anh......"

"Không cần lo cho anh."

Kỳ Ngôn quay đầu lại mỉm cười với bé con.

"Anh là người lớn, hơn nữa anh còn là người của chủ tinh Shuta. Cho nên, nếu gặp phải thời khắc nguy hiểm thì em có thể bỏ anh chạy đi."

___end chương 10___