Edit +Beta: Tiểu Cố
-------------------------------
Tới bây giờ Kỳ Ngôn vẫn không nghĩ vậy mà thiết lập của Tây Chiêu lại là như vậy, dù sao theo lời Kỳ Ngôn thì Tây Chiêu là kiểu... Muộn tao (*).
(*) Muộn tao: là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường. Thường được hiểu như là Tsundere.
Ơ không không, hiện tại nhìn lại, muộn tao cũng không đúng.
Khố bị cởi ra, mặt Kỳ Ngôn đỏ bừng, lùi vào sâu trong giường để trốn lại bị túm cổ chân lôi về.
"Này, Tây Chiêu ngươi ――" Lệ đong đầy trong mắt Kỳ Ngôn, làn da trơn mịn như ngọc bị Tây Chiêu chạm vào, tiểu đệ đệ của mình cũng dần dần ngẩng đầu.
"Ngươi mau buông, ta, ta có phản ứng..." Giọng Kỳ Ngôn mang theo một chút nghẹn ngào, thanh âm trong trẻo cực kì dễ nghe, khiến người ta nghe xong sinh ra xung động muốn bắt nạt cậu.
Ánh mắt Tây Chiêu tối sầm, không để ý đến Kỳ Ngôn, một tay giữ chặt hai cánh tay Kỳ Ngôn, một tay xoa tiểu đệ đệ hơi ngẩng đầu của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, trêu trọc.
"Ưm..." Đôi mắt Kỳ Ngôn đẫm lệ: "Ngươi, ngươi, một người đàn ông thế mà..."
Tây Chiêu chẳng nói lời nào tựa như câm điếc, mặt không đổi sắc làm chuyện khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.
Dần dần, Kỳ Ngôn không còn chống cự nữa, bởi vì tựa như có dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, cực kỳ thoải mái. Mỗi nơi bị nắm cũng mang đến cảm giác mà cậu chưa bao giờ trải qua. Mồ hôi ướt sũng, ánh mắt Kỳ Ngôn mông lung, gương mặt phiếm hồng nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Tây Chiêu, tạo thành sự đối lập rõ ràng giữa hai người.
Một lát sau, Kỳ Ngôn khẽ ngâm mang theo chút mềm mại, nói đứt quãng: "Nhanh, nhanh hơn nữa, sắp tới..."
Tây Chiêu hơi nhướng mày, ánh mắt hờ hững lạnh nhạt như băng tuyết dừng trên khuôn mặt bị dục vọng nhuộm đỏ của Kỳ Ngôn, tốc độ tay nhanh hơn.
Tướng mạo Kỳ Ngôn tuấn tú không đủ nhưng xinh đẹp có thừa. Lụa đỏ mỏng manh mở rộng, lộ ra thân thể cùng nơi riêng tư; quả hồng đứng thẳng trong không khí, quyến rũ gọi mời, dáng vẻ khẽ khép mắt cực kỳ mê người.
"A ――" Cuối cùng trong một tiếng ngâm cao vút, vệt trắng rải rác khắp trên tay Tây Chiêu và bụng Kỳ Ngôn.
Giống như ngồi thuyền bồng bềnh trên biển lớn, chậm rãi khoan thai, đung đung đưa đưa. Nhẹ giọng thở gấp, Kỳ Ngôn nước mắt lưng tròng nhìn đỉnh giường khắc hoa, đắm chìm mãi trong cao trào không thể thoát ra.
Tây Chiêu lấy khăn lau tay rồi ngồi ngay ngắn cạnh giường, lẳng lặng nhìn Kỳ Ngôn nằm trên giường thở dốc.
Một lát sau, hắn thản nhiên nói: "Thế là được rồi?"
Kỳ Ngôn liếc một cái, hừ khẽ, không để ý đến hắn.
Từ khi tu luyện mị thuật, khả năng tự kiềm chế của cậu không phải kém, đâu thể đến mức chỉ vì Tây Chiêu chạm hai cái đã có phản ứng... Rõ ràng là, trừ việc bị bỏ thuốc khiến thân thể mất sức, cậu còn bị bỏ thêm loại thuốc không thể miêu tả nào đó.
Câu 'Trà Hưng Xuân Lâu không thể uống bậy' kia của Tây Chiêu, dịch ra nghĩa là: Ngươi bị bỏ thuốc.
Kỳ Ngôn muộn màng hiểu ra trừng mắt nhìn đỉnh giường, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng đáp lời: "Lần này cảm ơn ngươi."
Dứt lời, tầm mắt đột nhiên bị chăn che kín, Kỳ Ngôn còn chưa kịp nói gì đã thấy cả người quấn trong chăn bị ôm bay lên.
"Ây! Ngươi lại muốn làm gì?" [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
"Về phủ." Tây Chiêu đã sớm chịu đủ cái mùi hỗn tạp trong Hưng Xuân Lâu này rồi: "Ngươi chẳng lẽ còn muốn tiếp tục ở lại đây."
"Ngươi..." Kỳ Ngôn ở trong chăn đỏ mặt: "Ngươi đưa ta về ma giáo, ta không về phủ với ngươi!"
Cái kiểu vừa làm xong đã bị mang về phủ gì gì đó rất là xấu hổ nha, hơn nữa có thể bị coi thành mặt dày hay không...
Thế nhưng để một tên minh chủ võ lâm đưa hộ pháp ma giáo về hang ổ là cảnh tượng hoang đường nhường nào! Tây Chiêu không nói gì, cũng mặc kệ lời Kỳ Ngôn, trực tiếp ôm người về Võ Lâm Minh dưới ánh mắt chăm chú của công chúng.
Nghe nói Thải Hà được một nam tử vẫn luôn ngưỡng mộ nàng chuộc đi, tuy không làm được vợ cả nhưng bởi vì còn trong trắng, hơn nữa người đàn ông kia cũng chiều chuộng nàng, yên ổn làm vợ lẽ được yêu chiều nhất.
Bị Tây Chiêu ôm về phòng hắn, Kỳ Ngôn nằm lỳ trên giường, thấy bên ngoài mãi chẳng có tiếng gì mới vén một góc chăn lên nhìn.
Ở phòng ngoài, đối diện với giường, là một cái bàn. Tây Chiêu đang ngồi sau bàn viết gì đó trên giấy Tuyên Thành.
Kỳ Ngôn muốn bỏ chăn ra nhưng tiếc rằng bản thân quần áo xốc xếch, đến cả khố cũng không có, không còn cách nào đành rụt lại.
"Ngươi đang viết gì? Định đưa tin để ca ca nhà ta tới đón ta phải không?"
"Cũng không phải." Tây Chiêu ngước lên, thấy bé con kia cuộn trong chăn chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, mái tóc hơi rối, môi mỏng hé mở nhìn về phía mình, có nét giống bé chuột đòi ăn.
"Ta đường đường là minh chủ, sao có thể gửi tin cho người trong ma giáo." Giọng Tây Chiêu cực kì thản nhiên, nhàn nhã chấm mực, cầm bút tiếp tục hạ nét rồng bay phượng múa trên giấy.
Kỳ Ngôn suy nghĩ một lát, nói: "Ngươi tìm cho ta một bộ quần áo, ta tự gửi."
"Không có quần áo." Tây Chiêu cũng không ngẩng lên đáp lời.
Cuối cùng Kỳ Ngôn cũng nhận ra, Tây Chiêu vốn chẳng muốn để ý đến mình! Không muốn người của Ma giáo tới tìm cậu!
Đây là tình huống gì? Lẽ nào bây giờ mà độ hảo cảm đầy thì có khi nhốt cậu lại luôn?
Cẩn thận suy ngẫm hồi lâu, Kỳ Ngôn cảm thấy chuyện này không thể xảy ra, chỉ có thể là do Tây Chiêu có mục đích khác. E rằng vốn không phải vì cậu mà vì chuyện khác, tiện thể xách cậu theo mà thôi...
Nghĩ tới đây, Kỳ Ngôn bắt đầu nóng nảy: "Ngươi mau tìm cho ta một bộ quần áo! Ta trả tiền cho ngươi đã được chưa?" [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Tây Chiêu lành lạnh đáp lời: "Nếu ngươi có tiền đã không phải ở đây rồi."
"Ta, ta, không phải do bị tú bà Hưng Xuân Lâu hại sao!" Kỳ Ngôn hơi tủi thân: "Ngươi nhốt ta thế này nhất định sẽ bị chỉ trích. Đối ngươi hay ta đều không phải chuyện tốt!"
"Ta không có vấn đề gì."
"Ngươi..."
Ngươi không sao nhưng ta có sao!
Trốn trong chăn, Kỳ Ngôn càng nghĩ càng tức, nhưng chẳng có cách nào trút giận. Thân thể vẫn còn mềm nhũn, động thì đúng là động được, thế nhưng đi lại thì rất tốn sức, càng đừng mong cậu có thể hăng hái đại chiến mấy trăm hiệp với Tây Chiêu.
Suy nghĩ một lúc, Kỳ Ngôn ngủ quên luôn, trong ổ chăn nhỏ ngủ cực kỳ ngon.
Bên này, Tây Chiêu viết xong thư, ngẩng lên chỉ thấy Kỳ Ngôn thò đầu khỏi chăn ngủ ngon lành, trên trán có chút mồ hôi, khóe miệng vô thức cong lên, ngoan cực kỳ.
Cậu của lúc này so với những lúc giương nanh múa vuốt đáng yêu hơn biết bao.
Nhìn chăm chú vẻ mặt yên bình của cậu lúc ngủ, đôi mắt Tây Chiêu hơi khép, cầm thư vừa viết xong lên nhìn một lúc lâu, từ tốn cho vào phong thư đã chuẩn bị sẵn bên cạnh.
―― có lẽ ma giáo cũng không tệ hại như hắn nghĩ, nhưng, ma giáo vẫn là ma giáo.
Dán thư xong, Tây Chiêu lạnh lùng nói: "Gửi cho Phó tiên sinh."
Thoáng chốc, một thân ảnh không biết từ đâu nhảy ra, cung kính nhận phong thư, chớp mắt lại biến mất.
Tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, Tây Chiêu lại cầm bút, viết một chữ thật to trên giấy Tuyên Thành.
―― tĩnh.
___end chương 7___