Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính

Quyển 13 - Chương 15: Khi nam chính minh chủ lạnh nhạt bị bẻ cong (15)




Edit + Beta: Tiểu Cố

——————————

Thừa dịp Huyết Sát ra ngoài làm việc, Kỳ Ngôn dưới sự cho phép ngầm của Thanh Long lén lút chạy ra ngoài.

Lần nữa đến biên thành, không có sự thoải mái và lòng dạo chơi lúc ban đầu, nhưng lại thêm mấy phần bất ổn trong tâm.

Quen cửa quen nẻo đi tới phủ đệ của Võ Lâm Minh, ở đây Kỳ Ngôn thấy Lãnh Đại Diên đã lâu chưa gặp.

Quay về trang phục của nữ, Lãnh Đại Diên thấy Kỳ Ngôn cũng kinh ngạc trong thoáng chốc, lập tức đổi sang vẻ mặt giễu cợt nhìn cậu: "Ngươi đến làm gì?"

Giọng Kỳ Ngôn cũng rất hung hăng, lớn giọng cãi lại: "Liên quan gì tới ngươi! Lại nói, ngươi cũng tới làm chi? Còn ngại Tây Chiêu chưa đủ chán ngươi sao?"

Lãnh Đại Diên biến sắc: "Thân phận của ta tôn quý, há có thể cho phép ngươi bình phẩm bậy bạ!" [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]

"Thân phận tôn quý?" Kỳ Ngôn khẽ cười một tiếng, liếc cô ta: "Kẻ đeo bám có thể tôn quý đến đâu chứ? Không chừng là do chua ngoa quá không ai thèm lấy, lại luôn muốn vịt hóa thiên nga!"

"Ngươi ――!"

"Các ngươi! Ở trước cửa Võ Lâm Minh cãi gì mà cãi!" Hai tên thị vệ mặc giống nhau đi tới, tay dựng thẳng trường thương, vóc người khôi ngô: "Đi nhanh lên, không thì đừng trách trường thương trong tay ta vô tình!"

Kỳ Ngôn ho khan một tiếng, vừa định nói đó thì thấy Lãnh Đại Diên bên kia cả giận quát: "Các ngươi là ai? Dám nói chuyện với ta kiểu đó!"

Hai tên thị vệ thấy nàng ngang ngược như vậy cũng nổi giận: "Chúng ta là người Võ Lâm Minh!"

"Hừ, chẳng qua là một con chó giữ cửa, chủ nhân còn chưa lên tiếng đã dám tùy tiện sủa bậy?" Lãnh Đại Diên không hổ là người thế kỷ 21, nói tới nói lui không có chữ thô tục nào lại khiến người ta tức điên lên được.

"Ngươi, một con nhóc thối――!" Một thị vệ khôi ngô rống giận định đánh lại bị thị vệ khác kéo lại.

"Chờ đã, ngươi xem nàng có phải hay không..." Hai người nhỏ giọng thầm thì một lát, cuối cùng trừng mắt nhìn Lãnh Đại Diên, nói: "Ngươi lại vào đi thôi."

Lãnh Đại Diên cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía hai người như đang nhìn vật chết.

―― Chờ ta làm phu nhân minh chủ, cho các ngươi chịu đủ!

Sau khi Lãnh Đại Diên đi vào, Kỳ Ngôn xoa gáy, ánh mắt trông mong nhìn hai gã thị vệ: "À, ta muốn gặp minh chủ của các ngươi."

"Minh chủ của chúng ta đang bận, không tiếp khách."

"Ngươi đi thông báo thử xem, nhỡ đâu minh chủ của các ngươi muốn gặp ta..." Kỳ Ngôn nói: "Ngươi cứ nói với hắn người muốn gặp hắn là Kỳ Ngôn."

Hai gã thị vệ không hề dao động, thẳng tắp đứng trước cửa: "Minh chủ của chúng ta phân phó, hôm nay không tiếp khách!"

"Vậy, nữ nhân kia không phải được vào sao!" Kỳ Ngôn kêu lên: "Cô ta cố tình gây sự như vậy mà các ngươi còn để cho cô ta vào đó!"

"Đó là khách của Võ Lâm Minh chúng ta." Đại hán khôi ngô nhìn cậu chằm chằm: "Ngươi còn dây dưa tiếp thì ta sẽ động thủ!"

Kỳ Ngôn rụt lại, xoay người căm giận rời đi.

―― Dựa vào cái gì mà Lãnh Đại Diên là khách còn cậu lại là người ngoài chứ! Lãnh Đại Diên rõ ràng là có ý đồ khác, đâu thể so với cậu tràn đầy nhiệt huyết cùng thật tình, lại bị người chặn ngoài cửa!

Tìm một quán rượu, Kỳ Ngôn kêu hai bình rượu ngon tốt nhất cùng với mấy món ăn, chính mình độc ẩm.

... Đây coi như là, mượn rượu tiêu sầu đi.

Bên người khách đến khách đi từng bàn, tiểu nhị thấy Kỳ Ngôn cứ cắm đầu uống rượu không có ý tứ gì khác, thầm nghĩ là người này chắc chắn đã gặp chuyện buồn...

[Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn + 10, độ hảo cảm trước mắt: 85]

Trong lúc mơ mơ màng màng, thông báo của hệ thống vang lên.

Mặt Kỳ Ngôn đỏ bừng, hai mắt mờ mịt, nhìn thẳng về phía bóng người quen thuộc ở bàn đối diện.

"... Tây Chiêu?"

Tây Chiêu cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm: "Ừm."

"Ngươi là tên xấu xa." Kỳ Ngôn gào lên đau đớn: "Không cho ta vào cửa có phải là ngươi hay không? Quả nhiên, ca ca ta nói đúng, ngươi nhất định là thấy ta phiền chết đi được, nếu không... Sao lại không cho ta vào cửa?"

"Không có chán ngươi."

"Nói bậy! Ngươi rõ ràng có!" Kỳ Ngôn lại rót cho mình một chén rượu, mới chuẩn bị uống đã bị một bàn tay thơm hương trúc cản lại.

"Đừng uống nữa, ngươi say rồi."

"Ta không say!" Kỳ Ngôn kêu lên: "Ngươi tránh ra! Để cho ta uống rượu!"

"Sao lại uống rượu?" Tây Chiêu không nghe lời cậu mà mạnh mẽ giành lấy bát rượu.

Kỳ Ngôn nhìn bàn tay trống rỗng của chính mình, ấm ức nhăn mũi: "Tâm trạng không tốt, tất nhiên là uống rượu tiêu sầu!"

"Trách ta không đón ngươi vào trong? Đó chẳng qua là do thị vệ tuân theo mệnh lệnh mà thôi, ta đã phạt lương tháng của bọn họ."

"Ai quan tâm có phải thị vệ hay không chứ..." Kỳ Ngôn ngẩng đầu nhìn Tây Chiêu: "Sao ngươi lại để cho ả kia vào nhưng lại không cho ta vào?"

Câu hỏi vừa như oán giận vừa như nghiêm túc khiến cho tay Tây Chiêu khựng lại, trầm mặc không nói gì.

Trong lòng Kỳ Ngôn lạnh buốt: "Ngươi muốn lấy cô ta?"

Tây Chiêu uống xong trà trong ly: "Không hề có ý này."

"Vậy chính là muốn cùng nàng làm giao dịch gì đó có phải hay không?" Mặt Kỳ Ngôn mang theo cầu xin muốn Tây Chiêu chứng thực.

Tây Chiêu rót cho mình chén trà, rót đầy chiếc chén không: "Ừm."

"Thế chẳng phải là lấy cô ta sao..." Kỳ Ngôn chán chường gục đầu xuống, lòng rối như tơ vò, đầu đau muốn nứt.

Tây Chiêu không đáp lời mà buông chén trà đầy xuống, đứng lên vòng qua phía sau Kỳ Ngôn, nắm lấy bờ vai của cậu xoay lại.

"Ngươi làm gì thế, buông..."

"Về phủ, ngươi cần nghỉ ngơi."

"Không! Ta phải uống tiếp!" Kỳ Ngôn bắt đầu giãy dụa: "Lòng ta rất loạn, chỉ muốn uống rượu!"

Tây Chiêu không địch lại ma men trong người cậu, chỉ đành điểm huyệt ngủ, lúc cậu bất tỉnh ngã ra thì bế cậu lên.

Người này thực sự là gầy không tưởng nổi.

Ôm Kỳ Ngôn về Võ Lâm Minh, chống lại ánh mắt khiếp sợ của thị vệ canh cửa, Tây Chiêu lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Xuống dưới lãnh phạt."

Hai tên thị vệ tựa như hiểu ra, yên lặng đồng ý.

Đi tới viện tử Kỳ Ngôn vẫn ở kia, Tây Chiêu dùng chân đá cửa, cẩn thận ôm Kỳ Ngôn đi vào trong sương phòng, đặt cậu lên giường xong thì cởi giày và áo khoác, cuối cùng đắp chăn cho cậu.

Ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ hồng hào của Kỳ Ngôn, Tây Chiêu thở dài.

Xoay người ra ngoài cửa, nói với tỳ nữ đang chờ: "Nấu canh giải rượu đi."

"Vâng." Tỳ nữ cung kính lui ra.

Tây Chiêu đóng cửa, quay lại ngồi bên giường.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng dừng trên mặt Kỳ Ngôn, cảm giác trơn mềm mát lạnh khiến cho hắn yêu thích không muốn buông tay, gương mặt ửng đỏ không nóng, tỏa ra cảm giác mát mẻ từ trong tâm.

"Thực sự là... Nghịch ngợm."

Tây Chiêu thầm thì, trong mắt có sự cưng chiều và dịu dàng mà chính hắn cũng chưa từng phát hiện.

Ngón tay di chuyển, nhẹ nhàng điểm một cái lên huyệt ngủ, Kỳ Ngôn liền thong thả tỉnh lại.

Hơi rượu còn chưa tan, sau khi tỉnh lại Kỳ Ngôn thấy hoàn cảnh xung quanh thay đổi, không có rượu cũng không có đồ ăn, nhất thời lại làm loạn lên.

"Sao ngươi lại không cho ta uống rượu! Ta đâu có tiêu bạc của ngươi!"

"Ngươi là người xấu! Ta muốn tìm ca ca nhà ta mua rượu cho ta uống!"

"Ngươi không phải Tây Chiêu, Tây Chiêu chắc chắn sẽ không đồng ý với nữ nhân kia!" [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]

...

Từ trên giường ngồi dậy, miệng Kỳ Ngôn không ngừng giây nào, gân cổ lảm nhảm như ma men. Tây Chiêu chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh, nhìn cậu mơ mơ màng màng gào lung tung về một hướng, nhưng nửa câu cũng không hướng về hắn.

Cười khẽ, Tây Chiêu đứng lên: "Đừng gào nữa, những người khác đang ngủ."

"Ta cứ gào!"

"Thật sao?"

"Thật!"

"Thôi..."

Dứt lời, Kỳ Ngôn cảm thấy gáy của mình bị giữ chặt, sau đó mắt tối sầm lại, ngoài miệng bị đôi môi mềm mại lạnh lẽo chặn lại.

____end chương 15___