Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính

Quyển 12 - Chương 3: Khi nam chính đại lão xã hội đen bị bẻ cong (3)




Edit: Hye

Beta: Gbear
_______________________

"Bây giờ cậu có hai lựa chọn."

Bạch Hạo cầm lấy chiếc khăn tay do người mặc đồ đen phía sau cung kính đưa cho. Hắn cẩn thận lau tay của mình, hành động giống như là muốn lau sạch vết máu vô hình kia đi vậy.

"Lựa chọn thứ nhất, đi ăn cơm tù, rồi tôi sẽ thay mặt cậu bảo vệ em trai cả đời bình an." Âm thanh của Bạch Hạo nhàn nhạt, phảng phất như đang nói rằng thời tiết hôm nay rất tốt vậy.

"Lựa chọn thứ hai, trốn cả đời, cậu chỉ có thể sống quãng đời còn lại ở trong bóng tối." Bạch Hạo nhìn Kỳ Ngôn, câu môi cười: "Đương nhiên, cậu cũng có thể ở địa bàn của tôi để trốn."

Kỳ Ngôn nhấp môi, ánh mắt nhìn thoáng qua thi thể của Vạn Châu đã cứng đờ.

"Tôi chọn con đường thứ hai."

Bạch Hạo vỗ tay: "Rất tốt."

Từ trước đến này Kỳ Ngôn chưa từng nghĩ tới tính cách của Bạch Hạo sẽ điên cuồng như vậy, vì để thoát khỏi sự hiềm nghi của mình, thế mà hắn lại tính kế với cậu.

Vạn Châu đã chết, tất cả chứng cứ đều tố cáo Kỳ Ngôn. Việc này đối với thế giới hắc đạo mà nói ít nhiều cũng sẽ gây chấn động, dù sao thì Vạn Châu cũng là một đại lão tương đối nổi danh, lại bị một tên sát thủ không rõ tên tuổi giết chết, chẳng phải là quá buồn cười ư?

Như lời Bạch Hạo đã nói, hoặc là cậu bị cảnh sát bắt, ăn cơm tù rồi sau đó bị đàn em Vạn Châu tìm cách báo thù, chết một mạng. Hoặc là trốn tránh cả đời, mà chỉ còn lại địa bàn của Bạch Hạo là nơi tốt nhất, hắn vừa có thể giám sát cậu, lại có thể tùy thời cơ đem cậu lôi ra làm lá chắn.

Bất luận sự lựa chọn như thế nào, đối với Bạch Hạo mà nói đều là chuyện vô cùng có lợi và cũng không một chút tổn hại.

Kỳ Ngôn cảm thấy thế giới này quả thật là rất mệt mỏi, chẳng lẽ chúng ta không thể nào viết lên một chuyện tình của một vị đại lão và sát thủ một cách bình thường sao?

Sau khi bị đưa trở về căn phòng trống trải và lạnh lẽo đó, kể từ bây giờ đây sẽ là nơi ở mới của Kỳ Ngôn.

Chẳng lẽ cậu thật sự muốn ở chỗ này cả đời ư? Kỳ Ngôn không thể tưởng tượng được bản thân mình sẽ bị nhốt ở đây, nơi nào cũng không thể đi, chưa kể những nhiệm vụ chiến lược cũng sẽ không hoàn thành được, ngay cả thế giới này của Kỳ Ngôn cũng không thể chăm sóc cho em trai một cách chu toàn.

Nhưng mà bây giờ Kỳ Ngôn là tù nhân, không có tư cách nào đàm phán với Bạch Hạo để ra điều kiện.

Những ngày tháng sống lãng phí như thế này, mỗi ngày Kỳ Ngôn hết ăn, rồi lại đến ngủ, dĩ nhiên đã trở thành một cái đầu heo.

[ Độ hảo cảm của Bạch Hạo đối Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: 20]

Đột nhiên âm thanh nhắc nhở của độ hảo cảm vang lên làm Kỳ Ngôn đang nằm ở trên giường sửng sốt, sao tự nhiên độ hảo cảm lại tăng lên nữa rồi? Quả nhiên tên Bạch Hạo này có bệnh mà......

Đêm đó, đột nhiên Bạch Hạo xuất hiện trong căn phòng trống trải này.

Hắn ngồi trên chiếc ghế mà người mặc đồ đen vừa chuyển đến, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Kỳ Ngôn, khóe miệng trước sau như một, nở nụ cười như không.

"Em trai của cậu rất đáng yêu đó."

Ngay lập tức Kỳ Ngôn ngồi thẳng dậy, nhìn hắn: "Anh định làm cái gì!"

"Hiểu lầm rồi, chuyện gì tôi cũng chưa làm." Bạch Hạo cười ra tiếng: "Nhưng mà nó vẫn còn nhỏ, không đáng để tôi làm ra việc hồ đồ gì đâu."

Kỳ Ngôn nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng mới lẩm bẩm nói: "Đừng quên anh đã hứa gì với tôi."

"Đương nhiên." Bạch Hạo dừng một chút, đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Kỳ Ngôn, rồi nhìn xuống cậu: "Vậy cậu thật sự cam tâm cả đời sống ở đây à, không ầm ĩ, không làm loạn, cam chịu trở thành một sủng vật ngoan ngoãn?."

Bị so sánh thành sủng vật, Kỳ Ngôn cũng không nói một lời, biểu cảm vẫn như cũ toát ra thoáng chút lạnh lẽo buồn tẻ, thậm chí đôi mắt cũng không có hứng thú di chuyển một chút nào cả.

Bạch Hạo rất có chút phấn khích mà cúi người xuống, dí sát tới gần khuôn mặt sáng như ngọc của cậu.

"Trông cậu cũng không tồi, ngẫm lại thì mặc dù Vạn Châu muốn giết cậu nhưng hắn ta còn muốn đưa cậu cho mấy người anh em của hắn ta chơi một chút, vậy tính ra cậu cũng không phải là không hề có tố chất......"

Kỳ Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Bạch Hạo: "Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"

"Tôi đang thiếu một nhân tình, cậu nghĩ như thế nào?" Bạch Hạo nói thẳng vào vấn đề.

Kỳ Ngôn nhìn hắn, trong mắt hơi lóe chút ánh sáng, cười lạnh một tiếng: "Nằm mơ."

"Thật là không đáng yêu." Bạch Hạo thở dài, tưởng chừng coi như lời đề nghị này đã từ bỏ, hắn đứng thẳng dậy, nhìn vào chiếc cổ như ngọc và xương quai xanh quyến rũ kia của Kỳ Ngôn, đôi mắt vấn vương lưu luyến một chút ánh sáng khác thường.

Chàng trai trước mặt hắn tuy lạnh lùng, nhưng lại toát ra dáng vẻ cô đơn tự nhiên kia có chút hấp dẫn người khác, tuy rằng hắn không phải gay, nhưng dù là nam hay nữ hắn đều ăn được.

Hôm nay lúc đi giải quyết công việc, tình cờ thấy thủ hạ của mình đi đến cô nhi viện xử lý nhiệm vụ được giao, do nhàn rỗi và chán nản nên hắn cũng đi cùng. Ở đó, hắn nhìn thấy em trai của Kỳ Ngôn, một bé trai nhỏ nhắn, dễ thương tầm 4 tuổi.

Cậu bé đang ghé sát mặt trên ô cửa, cái đầu nho nhỏ của cậu bé bị kẹp vào giữa hai thanh sắt, khuôn mặt toát lên cảm xúc đầy tủi thân, đôi mắt long lanh nhìn về phía xa.

Nhìn hình ảnh ấy, không hiểu sao hắn cảm thấy có chút cảm tình. Bạch Hạo đi đến, hiếm khi có được tâm trạng vui vẻ như vậy nên định đến dò hỏi một phen, thì mới biết được là cậu bé đang đợi anh trai của mình đến thăm.

Hóa ra, dù Kỳ Ngôn có bận rộn đến đâu thì mỗi tuần đều sẽ tới thăm cậu bé một lần. Nhưng bây giờ, Kỳ Ngôn gặp chuyện, tình hình là không thể tới được trong một thời gian.


Nhìn khuôn mặt tinh xảo của đứa bé kia, đột nhiên trong đầu Bạch Hạo nhớ tới ánh mắt trong suốt của Kỳ Ngôn.

—— Con ngươi sáng giống như một ngôi sao vậy, không hề có chút tạp chất nào cả, thật sự rất đẹp.

Sau dòng mạch suy nghĩ quá khứ quay trở lại, hiện giờ rõ ràng ở trước mắt hắn bộ dạng cậu vẫn như cũ, con ngươi vẫn mang nét đẹp trong suốt như thế nhưng giờ lại không còn sáng lấp lánh nữa rồi.

Là do...... Không có gì đáng giá để cậu đặt vào mắt đến vậy sao?

Bạch Hạo lùi lại về phía sau một bước, ánh mắt nhìn đỉnh đầu của Kỳ Ngôn, chậm rãi nói.

"Làm nhân tình của tôi, tôi có thể cho cậu đi thăm em trai." Dừng một chút, giọng nói của Bạch Hạo lộ ra một tia mê hoặc: "Mỗi tuần một lần."

Được gặp em trai mỗi tuần một lần cũng giống như thói quen sinh hoạt thường ngày như trước vậy. Nếu nói về việc đãi ngộ với tù nhân mà nói, thì không thể nghi ngờ gì nữa. Đây là một điều kiện quá tốt.

Nhắc tới em trai, quả nhiên Kỳ Ngôn động tâm.

"Có thể."

Con ngươi của Bạch Hạo từ chỗ sâu nhất hiện lên một tia giảo hoạt: "Cậu biết nhân tình thì sẽ phải làm gì chứ?"

Kỳ Ngôn cắn môi dưới, sau một lúc lâu cậu mới gật đầu.

Thân là sát thủ, trải qua quá nhiều chuyện, những cuộc vui giữa đàn ông với đàn ông với cậu mà nói đã mưa dầm thấm đất.

Bạch Hạo tâm tình thoải mái mà ngồi trên ghế, sau khi bảo những người khác ra ngoài, hắn nhìn sắc mặt hơi ửng đỏ của Kỳ Ngôn mà gằn từng chữ một nói.

"Lấy lòng tôi."

Lấy lòng tôi, ba chữ vô cùng đơn giản, đối với Kỳ Ngôn mà nói, giống như rót chì vậy.

Dưới cái nhìn chăm chú của Bạch Hạo, Kỳ Ngôn đứng lên, chậm rãi thong thả đi đến bên cạnh hắn.

Bạch Hạo cũng không vội, cứ như vậy nở nụ cười như có như không mà nhìn cậu, cho đến khi Kỳ Ngôn dùng cái tốc độ như rùa bò đi tới trước mặt hắn, trong mắt hắn mới có ít nhiều hiện lên một chút mong chờ.

Hắn muốn nhìn xem tên sát thủ máu lạnh này, rốt cuộc sẽ dùng cách gì để lấy lòng mình.

Ánh mắt Kỳ Ngôn đối diện với tầm mắt của Bạch Hạo, cảm xúc giống như đang rối rắm cũng giống như đang do dự, nhưng cuối cùng vào một giây phút bất chợt kia, tất cả đều biến thành sự khuất phục.

Hai chân Kỳ Ngôn dang rộng, ngồi lên trên đùi Bạch Hạo, cậu cúi đầu nhìn khoảng cách giữa mình với khuôn mặt đẹp trai kia chỉ cách nhau có mười centimet, cứ như thế mà dứt khoát đặt xuống một nụ hôn.

Nụ hôn không có một chút kinh nghiệm nào, chỉ đơn thuần là đụng chạm và cắn xé, một chút dịu dàng cũng không có. Cả hai đều không nhắm mắt lại, Kỳ Ngôn thấy chết không sờn mà cùng Bạch Hạo tạo nên một nụ cười như có như không và không khí xung quanh bắt đầu hình thành một sự tương phản đối lập.

—— Như thế này mà cũng coi là lấy lòng?

Một lát sau, Kỳ Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của Bạch Hạo, tâm trạng bực bội mà nhíu mày.

"Với cái loại trình độ này?" Bạch Hạo cười, hắn còn chưa nói gì cả, nhưng thật ra trong lòng đã có chút bực bội mà đứng lên.

Kỳ Ngôn mím môi không nói gì, vừa định từ trên người hắn đứng dậy, thì cậu liền cảm thấy bên hông bị một cánh tay cường tráng siết chặt, sau đầu còn bị bàn tay còn lại của đối phương đang dùng hết sức giữ lấy.

______Hết chương 3 TG10________