Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính

Quyển 11 - Chương 10: Khi nam chủ ảnh đế cuồng ngạo bị bẻ cong (10)




Edit: Khả Tịch Nguyệt

Beta: Gbear
_______________________

Ngày khai máy, diễn viên chính như Kỳ Ngôn và Úc Không Cảnh đã đến từ sớm.

Bởi vì cả hai đã từng đối diễn trước với nhau rồi nên tiến vào trạng thái nhập vai vô cùng nhanh. Vốn dĩ ngay từ những cảnh đầu tiên không cần đến vai ‘hồn m.a’ của Kỳ Ngôn nhưng cậu muốn nhân cơ hội này đến phim trường tìm hiểu thêm mấy vai phụ khác một chút.

Tuy nói là vai phụ, thật ra đều là những tiền bối có tên tuổi. Đóng vai người bạn ‘A Cường’ của ‘Kiều Tân’ là người đoạt giải Kim Hạc vai nam phụ xuất sắc nhất Lưu Hùng Kiện, vì anh ta là người rất thành thật nên ở trong giới được coi như là người có tình nghĩa.

Đóng vai người phụ nữ điên ‘Triệu Tỷ Nhi’ là Mộc Hề, cũng là một tiền bối không có tiếng tăm gì. So với việc được lăng xê để thu hút sự chú ý của những người khác thì cô vĩnh viễn chỉ dùng thực lực để nói chuyện.

Cuối cùng một vai phụ chủ yếu nữa, đó là diễn viên gạo cội ngay từ đầu Kỳ Ngôn đã nói kia—— Trương Sâm. Ông vào vai người cho ‘Kiều Tân’ và ‘A Cường’ thuê phòng ở, trong phim mọi người đều gọi là ‘ông lão’.

Khoảng chừng 4,5 ngày sau khi sắp xếp bối cảnh ở mọi nơi rồi, Kỳ Ngôn mới mặc trang phục của mình vào, bắt đầu diễn cảnh đầu tiên.

Vì ‘Kiều Tân’ và ‘Cường Tử’ bị lỡ giờ đặt phòng ở khách sạn nên cả hai đang phải đối mặt với hoàn cảnh ăn ngủ đầu đường. Lúc này, một tòa nhà cổ kính hai tầng ở bên bờ sông dán chữ ‘cho thuê ngày’ đập vào mắt họ.

Hai người tìm được chủ nhà tại lầu một, là một ông lão già mặt âm trầm và một người phụ nữ nhìn trông như kẻ ngốc. Tuy Kiều Tân cảm thấy mọi thứ ở đây rất kỳ quái, nhưng vì không muốn tối nay ở ngoài đường nên vẫn quyết định thuê.

Còn về phía Cường Tử thì tương đối thành thật, khi biết được tiền thuê bảy ngày càng có thể rẻ hơn nên đã hô to căn nhà này đúng là được chuẩn bị cho bọn họ mà, vì thời gian du lịch vừa vặn là một tuần.

Sau khi đã thương lượng sẽ thuê thì cả hai quyết định ở lại trong căn phòng nhỏ của tòa nhà tuy rất sạch sẽ nhưng lại có chút ám khí kỳ lạ không rõ ràng này là gì.

Theo kịch bản thì kế tiếp sẽ chính là cảnh diễn của Kỳ Ngôn, buổi tối Kiều Tân tắt đèn nằm trên giường lướt weibo, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhợt nhạt từ hành lang ngoài cửa truyền đến, âm thanh ấy từ từ tiến vào lỗ tai mình.

Cường Tử nằm đối diện với Kiều Tân, anh cho rằng Cường Tử chỉ đang đi vệ sinh ban đêm nên không quan tâm. Nhưng chừng mười phút sau, anh mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân kia vẫn còn ở đó.

Từng bước một, rất có quy luật, không vội vàng không nôn nóng, dường như mọi hành động đều rất nhẹ nhàng, nhịp điệu xen kẽ hạ xuống đất sau đó nâng lên nhanh chóng.

……Bước chân như mèo vậy? Cũng không phải, ngược lại như thể…… có trộm.

Kiều Tân ngồi dậy bật đèn lên, lấy từ trong ba lô của mình ra chiếc dùi cui điện đã được chuẩn bị sẵn, anh chậm rãi mở cửa phòng.

Bên ngoài dãy hành lang dài âm u, mấy cái đèn tường mờ nhạt trông như lâu ngày chưa thay cái mới hơi nhấp nháy, một đầu là cầu thang, một đầu khác là cái cửa sổ. Toàn bộ ngôi nhà nhỏ này rất đơn giản, một cầu thang thông lên trên, hai bên là hai phòng, phía cuối là cửa sổ, còn treo một tấm mành sa mỏng.

Trong nháy mắt khi anh thò đầu ra ngoài, tiếng bước chân đã không còn nữa. Kiều Tân buồn bực hướng mắt nhìn thử về phía cầu thang, cũng không có người. Anh quay đầu thì phát hiện chiếc màn mỏng ở cửa sổ đột nhiên bị thổi bay, trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, anh thấy được một bóng ảnh mông lung đang đứng đung đưa ở chỗ nọ.

Kiều Tân bắt đầu cả kinh, người đổ mồ hôi, anh hơi chớp mắt nhìn lên lại, nơi đó đã trống trải, chỉ có chiếc mành sa mỏng bị gió nhẹ vén lên.

Đây là cảnh diễn đầu tiên của Kỳ Ngôn, cậu chỉ cần đứng ở sau mành, dùng một vẻ đẹp khác riêng biệt để thể hiện cảnh quay này, hơn nữa là một cảnh quay dành riêng cho cậu.

Cho nên mới nói mọi thứ còn cần định nghĩa lại một lần nữa, bởi vì ‘hồn ma’ Kỳ Ngôn này quá đẹp.

Kỳ Ngôn mặc áo trường bào màu trắng, đứng ở sau mành, màu tóc hơi dài phác họa ra một vẻ đẹp khác. Khi máy quạt gió thổi bay tấm mành sa mỏng kia, cậu cần phải nhìn thoáng qua Úc Không Cảnh một lần, chỉ cần diễn đủ thời gian cho người quay phim bắt được khoảnh khắc ấy.

“Diễn đoạn này một lần nữa, Kỳ Ngôn cậu tự tìm cảm hứng cho tốt đi, đoạn ánh mắt này rất quan trọng.”

Một bộ phim không có quá nhiều lời thoại của Kỳ Ngôn, chỉ có thể nói toàn bộ tâm ý của nhân vật qua biểu cảm và ánh mắt, việc diễn một cảnh thử thách bản thân như này đối cậu mà nói là vô cùng gian nan.

‘Mạc Thủy Sinh’ có suy nghĩ như thế nào? Khi chưa từng gặp ‘Kiều Tân’ bao giờ, y nên dùng thái độ gì để đối xử với anh ta đây?

Mạc Thủy Sinh chỉ là qu.ỷ hồn mà thôi.

Kỳ Ngôn bắt đầu rối rắm, cân nhắc mọi tâm trạng, nhưng lại không có chút cảm hứng nào. Mấy cảnh diễn tiếp theo, cậu cũng không tìm được gì. Đạo diễn hình như cũng biết đây là chuyện không dễ dàng gì, bèn chuyển cảnh của Kỳ Ngôn xuống sau, ưu tiên quay cảnh của những người khác trước.

Kỳ Ngôn ngồi trên ghế của mình, lật xem tư liệu ‘Mạc Thủy Sinh’ trong kịch bản, cả người bắt đầu đều chìm vào trầm tư.

Mạc Thủy Sinh là một oan hồn, y không muốn rời khỏi dương gian, muốn tiếp tục chờ đợi ở thế giới này. Y cảm thấy oan khuất của bản thân đã chịu việc đối xử không công bằng, càng cảm thấy không cam lòng đối với việc mình mất đi *niên hoa tựa nước như vậy.

(*)niên hoa trong đậu khấu niên hoa, ý chỉ tuổi trẻ đôi mươi đẹp như hoa, như nước

Xem ra Kiều Tân là bạn cùng tuổi với y, đã lâu rồi gian nhà này không có người tới. Đối với người bạn cùng lứa tuổi này, không biết Mạc Thủy Sinh nên mừng hay là ghét đây?

Đột nhiên trong nháy mắt, ý tưởng ở đâu chợt lóe tia sáng, Kỳ Ngôn đứng dậy, cậu vui sướng đi đến bên cạnh đạo diễn.

“Đạo diễn, em đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Tính cách của Kỳ Ngôn trầm tĩnh và vẫn luôn ngoan dịu không thôi cũng có lúc hưng phấn như vậy ư. Đạo diễn gật đầu, hy vọng Kỳ Ngôn thật sự có thể mang đến cho anh ta những khoảnh khắc cảm xúc thăng hoa khác nhau.

Bắt đầu quay trở lại cảnh một kia, Kỳ Ngôn dặm lại lớp trang điểm xong đứng trước cửa sổ, trước mặt là tấm mành sa mỏng.

Trong lòng cậu tự nói với chính mình, chỉ cần liếc Úc Không Cảnh một cách hời hợt là có thể tìm được cảm giác rồi.

Mình là Mạc Thủy Sinh, không phải Kỳ Ngôn.

Giây tiếp theo lập tức tiến vào trạng thái nhập vai, mọi thứ chuẩn bị tiếp tục, sau khi đạo diễn đập clipper board, bắt đầu.

Kiều Tân nhìn thoáng qua cầu thang, phát hiện nơi đó không có gì cả, anh quay đầu nhìn về cuối hành lang thì đột nhiên thấy một bóng người đứng ở phía sau tấm mành sa mỏng bị gió thổi đung đưa, lúc ẩn lúc hiện.

Kiều Tân rơi vào trạng thái bị sốc tâm lý, anh trừng lớn mắt nhìn theo phương hướng đó, phát hiện người nọ, ngay lúc này cũng đang nhìn mình.

Trong giây phút bị ánh mắt kia chạm đến, Kiều Tân như bị đóng đinh tại chỗ.

Đó là một cảm xúc ẩn chứa trong mắt như thế nào? Tò mò, đạm mạc, lại lộ ra một tia ai oán. Người này giống như đang muốn nói cái gì đó với mình, nhưng lại có thứ khác cản trở y, không cho y nói……

Kiều Tân không kiểm soát được bản thân liền tiến lên một bước, trong chớp mắt, bóng người nọ không thấy đâu nữa.

“……”

“Tốt, cắt! tốt lắm!”

Úc Không Cảnh đang không nhịn được mà vươn tay muốn chạm vào, lại bị đạo diễn cho cắt ngang.

Bởi vì cảnh này không có biện pháp cắt nối với biên tập, Kỳ Ngôn chỉ có thể trốn phía sau đống đạo cụ ở ngay bên cạnh sau màn xuất hiện vừa nãy, nhưng đối với Úc Không Cảnh mà nói, cảm giác chân thật tựa như cậu đã biến mất ngay lập tức vậy.

Dường như bị kỹ thuật diễn mới nãy của Kỳ Ngôn gây kinh ngạc, đạo diễn cùng biên kịch đều không nhịn được mà khen Kỳ Ngôn hai câu.

Úc Không Cảnh nhìn cậu được mọi người vây quanh ở trung tâm, thần sắc hắn có chút mê mang liền xoay người rời đi, trở lại khu nghỉ ngơi của mình.

Vừa rồi người con trai này…… như thể đã thay đổi bộ dáng vậy. Vừa hô cắt liền quay về trạng thái không biết, không quen thuộc với hắn.

Có lẽ giữa hai người vốn dĩ đã là mối quan hệ không quen thuộc chút nào, so với chính mình, thì cậu ấy với tên diễn viên Giản Thanh kia chơi thân với nhau hơn mới đúng.

Rõ ràng hắn không tự chủ được mà muốn chạm vào cậu, đây là cảm giác trước nay chưa từng có đối với Tần Diệu ……

Kỳ Ngôn như một khối ngọc phải được mài giũa, mang màu ánh sáng không lóa mắt, lại khiến người ta yêu thích đến không thể buông tay.

Bây giờ đối với cậu ấy như vậy, đã vượt qua mọi dự tính ban đầu của Úc Không Cảnh.

—— Tất cả đều sai rồi.

[Độ hảo cảm của Úc Không Cảnh đối với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: 60]

______Hết chương 10 TG9________