Ánh ban mai len lỏi qua khe hở của những đám mây trắng sữa, soi sáng vùng rừng núi xanh thẩm phía xa. Cô hớp một ngụm trà thảo mộc thơm lừng, lười biếng lắng nghe tiếng rừng cây đang thức dậy.
Đinh! Giá trị vũ lực cộng 10.
Giá trị vũ lực: 109
- Ký chủ!? Cô hack trong thời gian tôi đã đi vắng sao!?(O.O)
Hệ thống đột ngột nhảy ra sau khi biến mất tăm nửa tháng.
- Ngươi trở lại._ Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.
- Ký chủ thỉnh bình tĩnh! Tôi đã cố gắng hoàn thành sớm nhất nhiệm vụ của mình để đến bên cô đây. Sắp tới sẽ có một người chơi nữa dưới sự dẫn dắt của tôi trở thành người chơi chính thức của công ty, cô sẽ có thêm một người bạn để tâm sự.
- Tâm sự?
- Đúng vậy! Người chơi cùng hệ thống dẫn dắt sẽ có thể liên lạc với nhau nếu muốn ngay sau khi ký xong [bản hợp đồng ký kết linh hồn]. (^v^)
Cô “À” một tiếng vô tâm. Mặc kệ như thế nào, hệ thống này vẫn là bỏ mặc cô. Cũng giống hệt Vũ Cát Uy đó, sau khi để cô ở đây đã “Một đi không trở lại”. Cho dù mỗi ngày cô đều nhận được sự phục vụ của khách sạn hạng nhất, nhưng bỏ mặc cô chính là bỏ mặc cô.
- Khụ… Vậy… sao ký chủ có thể tăng giá trị vũ lực nhanh như thế? Giá trị đến một trăm đã là mãn điểm với nhân vật bình thường._ Hệ thống chột dạ chuyển chủ đề.
- Tôi hấp thu nguyên linh tinh khiết cùng hệ với linh căn.
Hệ thống: Ký chủ!? Cô lấy đâu ra nguyên linh tinh khiết ở thế giới này!?... Nó, chính là rất muốn hỏi như vậy, nhưng chắc chắn nếu hỏi ký chủ sẽ lại ghét bỏ nó. Thôi thì cứ tự mình xem lại đoạn thời gian mà nó đi vắng vậy.(-.-)
- Dò xét nhiệm vụ ẩn dấu._ Cô lười biếng duỗi người trên bàn gỗ.
Đây là một lợi tức từ bản hợp đồng mà cô đã ký, có quyền hạn rà xét nhiệm vụ ẩn giấu trong phạm vi quy định, phạm vi rà xét và cấp bậc nhiệm vụ sẽ tăng theo thời gian mà cô chơi.
… Đinh! Kích hoạt [nhiệm vụ ẩn giấu].
Nhiệm vụ ẩn giấu: Cứu giúp Trần Yên La.
Phạm vi mục tiêu: trong bán kính 100 mét.
Phần thưởng: 2 exp.
Nhiệm vụ ẩn giấu: Thu thập [Sơ đẳng dược sư toàn thư]; [Vạc đồng].
Phạm vi mục tiêu: trong bán kính 2,8 dặm.
Phần thưởng: 5 exp.
Màn hình trong suốt hiện lên rồi biến mất.
Cô lắc lắc thân hình hồ ly không có bụi, tiến bước ra khỏi phòng. Phòng khách sạn này thật ra hệt như một căn hộ, có đầy đủ phòng bếp, phòng khách, thư phòng… vân… vân. Nếu cô muốn rời khỏi phòng khách sạn của mình, thì phải đi ngang qua căn phòng khách. Nơi cô đang ngồi là phòng ngủ lớn nhất, có bộ bàn ghế gỗ đặt đối diện với chiếc cửa sổ thật to. Căn phòng được bài trí theo phong cách hoàng gia Anh quốc đã được cách tân hóa.
Cô: Mệt tâm thở dài, kẻ chân ngắn cũng thật là đáng thương.
Lại bắt đầu tinh lọc nguyên linh để hấp thu, cô phóng người thật nhanh ra khỏi phòng khách sạn. Bắt đầu sử dụng tinh thần lực dò xét trong bán kính 100 mét, cô tìm kiếm kẻ tên Trần Yên La đang trong vòng nguy kịch…
…
Loảng xoảng! Loảng xoảng…
Trong một căn phòng ngủ thật xa hoa, có cô gái xà nhân bị buộc tầng tầng lớp lớp dây xích trên đuôi rắn của mình. Và không chỉ là chiếc đuôi, cả cổ, tay, chân của cô đều bị quấn xích kim loại. Cô gái ấy vô hồn ngước nhìn xung quanh mình. Vòng quanh cô… là mười kẻ cô chưa một lần chạm mặt. Họ đứng đó nhìn cô… nhìn cái thân thể cô trần trụi và đầy vết thâm tím. Khinh bỉ, ghê tởm… khoái lạc và dâm loạn, đong đầy trong từng đôi mắt của những kẻ quanh đây… Rồi từng kẻ, từng kẻ cười ghê tởm mà tiến đến gần cô. Vòng tròn dần được thu hẹp lại. Trần Yên La tuyệt vọng. Cô tuyệt vọng biết rằng… khoảng cách của anh và cô bước qua ngày hôm nay, sẽ trở thành vô tận… Qua khoảnh khắc này đây, cô sẽ chẳng còn đủ tự tin để xuất hiện trước anh mà cô yêu thương nữa… Vì Yên La, đã dơ bẩn mất rồi.
Cạch!...
Cánh cửa phòng nhè nhẹ được mở ra.
Đồng tử Trần Yên La co rụt, cô sử dụng tận cùng linh lực của bản thân phá vỡ xích và phóng thật nhanh ra ngoài.
Rầm!
Thân hình Yên La va chạm vào vách tường đối diện cửa, có vẻ một số xương cột sống cô đã gãy. Nhưng Trần Yên La lại không hề nằm đó, cố lếch thân mình ra khỏi phòng khách sạn.
- Ký chủ! Trần Yên La là mục tiêu nhiệm vụ._ Hệ thống gấp gáp lên tiếng.
- À, không phản ứng kịp._ Cô nhạt nhẽo đáp lời.
Hệ thống: Cái quỷ gì!? Ký chủ à cô kiếm cớ xin hãy có tâm chút được không. Ngay sau khi cô bẻ khóa thì đã lùi lại rồi, cô chắc chắn là biết Trần Yên La sẽ lao ra nếu cửa mở.
Hệ thống thở dài giữ yên lặng.
- Mau bắt lại! Nếu không bắt được thì các ngươi cứ nạp đầu mình cho đại tỷ Trần!
Một tên đàn ông gân cổ lên mà hét, đám phía sau ồn ào đuổi theo.
Không được! Yên La không thể cả niềm vui được đứng trước anh cũng từ bỏ! Tuyệt không được!
Thân thể Trần Yên La tăng nhanh tốc độ, bò thật nhanh vào một phòng ở gần rồi khóa chặt cửa lại.
Không gian, đột nhiên yên tĩnh…
Phụt!...
Thân thể của những kẻ đuổi theo đứt lìa ra từng mảnh nhỏ. Ruột gan và máu thịt trộn lẫn vào nhau, vương vải dưới nền nhà trắng muốt.
- Tại sao nhiệm vụ chưa hoàn thành?
Cô lãnh đạm nhìn dòng máu đang dần trải rộng. Đôi mắt cô… vẫn là như thế xám màu và đạm bạc.
- Vì nhiệm vụ là “ Cứu giúp” Trần Yên La, ký chủ chỉ mới cứu cô ấy.
- Nga, ngươi cũng biết chơi chữ.
Cô mỉm cười nhạt nhẽo.
Hệ thống… lại lựa chọn yên lặng.