[Mau Xuyên] Ta Tung Hoành Trong Thế Giới Không Anh

Chương 11: Thế giới I(10)




Cành và tán lá của hai hàng cây ven đường chồng lên nhau, xòe dài và lan rộng hệt như một tầng mạng nhện thật dày che lấp bầu trời sao cùng ánh trăng khuyết. Ngọn đèn đường kéo dài bóng ảnh, hai cô một lần nữa cùng nhau bước trên con đường mòn vắng vẻ. 

Theo lời Trần Yên La nói, học viện Mặc Hàn thật ra có rất nhiều quy tắc không được nêu trong cốt truyện, nhưng nói gọn lại thì chính là: Học viện sẽ bao ăn, ở, dạy học cho học viên theo số tiền đã nhận được. Bên cạnh đó, học viện sẽ cung cấp nhiệm vụ để học viên kiếm thêm tiền, vũ khí, trang bị, tài liệu đặc biệt… vân vân. Bởi vì Trần Yên La không có được sự tài trợ của dòng họ, nên cách duy nhất để cô học và sinh sống tại học viện Mặc Hàn là làm việc cho học viện. Số tiền để học tập ở nơi đó rất lớn, lương một công việc thông thường sẽ không chi trả nổi. Yên La chọn làm thủ thư của học viện, một công việc nhàn hạ có thể dễ dàng tránh sự tranh đấu “Ngươi sống ta chết”. Nhưng, công việc nào thì tiền lương sẽ tương ứng như thế. Trần Yên La chỉ đi học ba ngày, đi làm bốn ngày từ 6 giờ sáng đến 7 giờ tối. Cô sẽ được nghỉ ba tiếng giữa giờ làm, từ 12 giờ trưa đến 3 giờ chiều. Trần Yên La sống tại ký túc xá thủ thư, tiền thuê phòng và chi phí sinh hoạt đã được tính vào tiền lương hằng tháng. Và vì Yên La chỉ là luyện khí sư cấp F, nên tiền học cũng không có gì nặng nề.

Công việc của thủ thư thế giới này cũng giống với thủ thư các thế giới đô thị. Sắp xếp sách, ngồi bàn tiếp tân, giữ trật tự cho thư viện,… Các việc thông thường nhất và hoàn toàn không liên quan đến pháp thuật.

- Cậu không chọn làm các nhiệm vụ dựa vào pháp thuật để hoàn thành vì để tránh sự tranh đấu?

- Không hẳn, đa phần tớ không chọn các nhiệm vụ ấy chính là vì bản thân không thể đột phá khi tu luyện. Như cậu biết đấy, tớ là luyện khí sư, một chuyên môn hơn 90% là dựa vào linh lực của bản thân. Nhưng cho dù tớ có cố gắng nhiều cách mấy, thì cơ thể tớ cũng không thể bảo lưu và sử dụng thuần thục được linh lực._ Yên La thở dài nói.

Luyện khí sư nói tóm tắt thì chính là kẻ điều khiển vũ khí. Không như các chuyên môn khác khi sử dụng vũ khí, một luyện khí sư chỉ có thể sử dụng duy nhất một loại vũ khí hợp với bản thân. Ví như, một luyện khí sư sử dụng kiếm, thì suốt đời sẽ chỉ gắn liền với kiếm pháp. Không những thế, khi luyện khí sư đã tu luyện lên đến một đỉnh cao nhất định, thì sẽ phải tìm một món vũ khí thích hợp với bản thân. Và bản thân, cũng là phải thích hợp với vũ khí ấy. Bởi lẽ, vũ khí đẳng cấp cao có thần hồn. Linh lực của luyện khí sư hòa hợp cùng thần hồn vũ khí, đó chính là mấu chốt tu luyện của luyện khí sư. 

Mà Trần Yên La cô, linh lực để điều khiển vũ khí thuần thục cũng chẳng thể có đủ, nói chi đến việc hòa hợp cùng thần hồn vũ khí. Mà thật ra, Yên La cả cảm nhận được vũ khí có thần hồn hay không cũng là chưa tu luyện đến a… Thật là não nề mà... (T_T) 

- Cậu nhớ được bao nhiêu chuyện về việc té vực của bản thân?_ Cô lãnh đạm hỏi.

- Hả? Té vực… “Bao nhiêu chuyện”… Nhưng ý cậu là chuyện gì mới được?_ Trần Yên La đôi mắt đột nhiên mông lung, nhíu mày suy ngẫm. Và quên luôn cả chuyện mình chưa hề nói bản thân đã té vực cho cô nghe. 

- Vì sao cậu té vực, khi té vực cậu đã bị thương như thế nào, cậu đã thấy gì nơi đáy vực và ai đã cứu cậu ra khỏi đó._ Cô lạnh nhạt liệt kê.

- Tớ…_ Trần Yên La dừng bước.

Không nhớ. Không nhớ gì cả! Trần Yên La đột nhiên giật mình, bản thân cô không hề nhớ một điều gì về vụ việc té vực. Cho dù việc ấy đã xảy ra từ năm cô mười hai tuổi, tính đến nay đã hơn mười năm rồi… Nhưng mà, mười hai tuổi, độ tuổi ấy chắc chắn Yên La ít nhất là phải nhớ vì sao bản thân đã té vực. Trần Yên La có mơ hồ nhớ về lúc ba mẹ cô kêu y sư chữa trị cho cô sau vụ tai nạn, y sư nói rằng cô sẽ quên đi một số chuyện vì chấn thương do té vực. Nhưng mà, bây giờ khi tiểu Tuyết hỏi lại, Trần Yên La mới phát hiện có một điều gì đó rất sai. Trần Yên La tuyệt đối sẽ không quên ai đã cứu mình ra khỏi vực. Càng sẽ không quên đi lý do bản thân lại té vực, vì Yên La, chính là dạng nghiêm khắc hoàn thiện chính mình từ những sai lầm nhỏ nhất.

- Cậu có nhớ bất cứ chuyện gì trước vụ tai nạn không?_ Cô lại hỏi.

- Tớ… không. Tớ không nhớ một điều gì cả.(Bóng lưng mờ nhạt ấy…)_ Trần Yên La trầm giọng lên tiếng, nhíu chặt mày có thể kẹp chết một con ruồi.

- Cậu là song linh căn, Thủy và Ám linh căn_ Giọng cô hờ hững nói.

- “Ám linh căn”?... Ý cậu là Tử linh căn!?_ Yên La trợn tròn mắt nhìn xuống cô.

- Ừ(Mỗi thế giới đều có cách gọi riêng, nhưng bản chất chung quy là giống nhau)._ Cô gật đầu, lãnh đạm bước đến một tảng đá ngồi xuống.

- Không thể nào!? Linh căn Trị liệu và Tử linh căn chẳng phải chỉ có trong những câu chuyện thần thoại được truyền miệng hay sao. Làm sao tớ có thể!?..._ Trần Yên La di chuyển đến ngồi cạnh cô, kích động nói.

- Hà… cậu ồn ào cái quỷ gì. Bổn grannie làm sao biết cậu làm sao có Tử linh căn.

Mà hệ “Tử” a... mẹ tác giả đặc tên cũng thật là có tâm đi?

- Tôi không biết tại sao cậu lại có được linh căn Tử hệ. Nhưng rất có thể cậu chính là đã kích hoạt được nó. Vì bên trong cậu có một phong ấn, chính phong ấn ấy đã khiến những tạp chất thấm nhuần vào cơ thể. Cậu không thể nào tu luyện được đa phần là do đó mà ra._ Cô lạnh nhạt phân tích.

Trần Yên La há to miệng, rồi buồn bực cào cào tóc và giữ yên lặng. Yên La ngước nhìn bầu trời đêm qua những khe hở giữa tán lá, đôi con ngươi màu lục thờ thẫn chứa một tầng sương. Từng cơn gió buổi đêm vẫn vô tâm luồn qua giữa hai thân ảnh, thổi từng cơn khí lạnh vào thân thể cô và Trần Yên La. 

Trong đêm, nữ xà nhân tĩnh lặng ngồi trên tảng đá ven đường mòn, kế cạnh cô là một tiểu hồ ly đang yên giấc.