Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 7: Vả Mặt Chân Ái Bạch Liên Hoa Vườn Trường (6)




Lãnh Phong lái xe về đến nhà, nhìn thấy ông Lãnh bà Lãnh mặt âm trầm ngồi trên sô pha, người hầu trong nhà cũng bị đuổi về rồi.

“Mày còn biết trở về ——” Ông Lãnh lạnh giọng quát lớn xen lẫn sự thất vọng vô cùng với Lãnh Phong.

Vì một người phụ nữ không liên quan đêm không về ngủ, này vẫn là con ông sao? Thật sự là bị mỡ heo che mờ mắt rồi.

Theo thời gian trôi qua, lửa giận trong lòng ông Lãnh càng thêm tăng vọt, đã tới điểm tới hạn, chỉ chờ một thời cơ bùng nổ, mà Lãnh Phong đến chính là thời cơ.

Ông Lãnh đột nhiên bùng nổ làm bà Lãnh hoảng sợ, bà ta oán trách nhìn chằm chằm ông Lãnh nói: “Ông quát cái gì? Làm tôi hoảng sợ, cho dù con trai có sai ông cũng không nên như vậy chứ!”

Lúc này bà ta tạm thời quên mất tức giận cùng không thoải mái trước đó, theo bản năng bảo hộ con trai nhà mình.

A Phong chính là bà hoài thai mười tháng khó khăn sinh ra, bà ta kiếp này cũng chỉ có một đứa con A Phong này, đương nhiên là vô cùng sủng ái đứa con trai này. Cũng may Lãnh Phong còn xem như hiểu chuyện mới không bị bà Lãnh chiều hư.

“Mẹ hiền chiều hư con ——” Lãnh phụ hận sắt không thành thép, đều là người đàn bà vô tri này chiều hư con trai nhà mình.

“A Phong là con trai duy nhất của tôi, tôi chiều nó một chút thì làm sao? Chẳng lẽ không nên à?” Bà Lãnh không phục, há mồm liền định cãi nhau với ông Lãnh.

“Bà lo quản nó đi!” Lãnh phụ ném tờ báo trong tay xuống, cũng không thèm liếc mắt nhìn bà Lãnh liền rời khỏi nhà.

“Ông đi đâu?” Lãnh mẫu theo bản năng hỏi, đêm hôm không ở nhà chạy ra ngoài làm cái gì?

“Không cần phải bà lo.” Ông Lãnh cả giận nói, dù sao ông là không muốn nhìn đến đôi mẹ con này, ý nghĩ trong lòng càng ngày càng nặng.

“Mẹ, mẹ lại làm ba tức giận rồi.” Lãnh Phong bất mãn nói, mẹ nó không thể ngừng nghỉ hai ngày sao? Cả ngày đều là dáng vẻ này, Thanh Thanh cô gái nhu nhược như vậy cũng bị khi dễ.

“Quan tâm ông ta làm gì!” Lãnh mẫu hồn không thèm để ý xua tay, giờ bà quan tâm chuyện của con nhà mình hơn.

“A Phong, chờ con vào đại học liền nhanh chóng kết hôn với nha đầu Tuyết Lan kia đi! Nha đầu đó toàn tâm toàn ý với con, chắc chắn sẽ là một người vợ tốt.” Bà Lãnh hiện tại nóng lòng thoát khỏi Bạch Thanh Thanh, nên cũng không bắt bẻ Ngô Tuyết Lan, ngược lại thái độ khác thường.

“Mẹ, con đã có Thanh Thanh, con không hề thích Ngô Tuyết Lan một chút nào, sớm muộn gì cũng từ hôn với cô ta, mẹ cũng đừng nhọc lòng.” Lãnh Phong nhíu mày, nghe được tên Ngô Tuyết Lan trong lòng rất chán ghét.

“Con muốn cưới Bạch Thanh Thanh?” Bà Lãnh nghe ra được ý của Lãnh Phong, âm điệu cất cao không ít, có thể thấy được là thật sự chấn kinh rồi.

Lãnh Phong kỳ quái nhìn về phía bà Lãnh, không phải mẹ rất thích Thanh Thanh sao? Sao trong nháy mắt đã đổi ý rồi.

Nhớ tới hai mắt Bạch Thanh Thanh đẫm lệ mông lung, Lãnh Phong đen mặt, dỗi lên nhịn không được chất vấn: “Có phải mẹ ức hiếp Thanh Thanh không? Thanh Thanh đơn thuần thiện lương như vậy, cô ấy là người con yêu nhất, mẹ không thể thông cảm cho con một chút sao?”

Bà Lãnh quả thực sốt ruột muốn chết, con trai nhà mình đây là bị rót mê hồn canh sao? Bị tiểu tiện nhân Bạch Thanh Thanh kia mê hoặc thần hồn điên đảo, này vẫn là con trai hiếu thuận của bà sao sao?

“Tiểu tiện nhân kia tốt chỗ nào? Vì ả ta ngươi liền mẹ đều từ bỏ có phải hay không?” Bà Lãnh nhảy cao ba thước, cũng không duy trì phong độ buồn cười của bà ta, một khuôn sung huyết đỏ bừng.

“Mẹ, Thanh Thanh là một cô gái tốt, mẹ không cần có thành kiến với cô ấy, chờ mẹ với cô ấy chung sống với nhau mẹ sẽ biết cô ấy là người như thế nào, mẹ nên thông cảm cho cô ấy.”

Lãnh Phong không muốn cãi nhau với bà Lãnh, chỉ có thể kiên nhẫn khuyên nhủ, không ngừng nói tốt cho Bạch Thanh Thanh, lại không biết anh ta càng như vậy bà Lãnh càng chán ghét Bạch Thanh Thanh.

“Mẹ nói cho con biết, có ả không mẹ có mẹ không ả, con xem mà làm đi!” Lãnh mẫu hừ lạnh một tiếng, mới không tin lời của Lãnh Phong.

Nha đầu Bạch Thanh Thanh kia cũng không biết sĩ diện, thông minh một chút đều có thể nhìn ra được bản chất của ả, cũng chỉ con trai lòng dạ chưa sâu nhà mình bị ả mê hoặc, mặt hàng như vậy còn muốn vào Lãnh gia? Cửa cũng không có!

Lãnh Phong có chút giãy giụa, nhưng sau một lát liền cúi đầu, nhịn không được thấp giọng nói: “Mẹ, thật xin lỗi.”

“Con…… Con nói cái gì?” Bà Lãnh mẫu quả thực không tin vào tai của mình, trừng lớn đôi mắt nói.

“Con không thể không có Thanh Thanh.” Lãnh Phong nắm chặt song quyền, lớn tiếng hô.

“Thật là con trai tốt của ta, tùy con vậy!” Này là đồng ý rồi, trên mặt Lãnh Phong lộ vẻ vui mừng, gấp gáp hướng bà Lãnh xum xoe, lại làm bà Lãnh càng thêm lạnh tâm.

“Ngô tiểu thư……” Âm thanh nhu nhược lại vang lên bên tai lần nữa, thanh âm làm nhân thân tâm sung sướng lại làm Ngô Tuyết Lan có cảm giác như nghe ma âm.

Lại tới nữa, Ngô Tuyết Lan vỗ trán một cái, vô cùng phẫn hận bất đắc dĩ. Cô tạm thời còn chưa chuẩn bị chính diện giao chiến với Bạch Thanh Thanh, mà cô ta lại trong vòng nửa tháng năm lần ba bận quấy rầy mình, thật sự là phiền chết người.

“Tôi nói chúng ta không thân, phiền cô đừng tới quấy rầy tôi.” Ngô Tuyết Lan lạnh mặt, thật hận không thể một chân đem Bạch Thanh Thanh đá đến chân trời.

“Tớ…… Tớ chỉ muốn nói lời xin lỗi với cậu thôi.” Bạch Thanh Thanh hốc mắt ửng đỏ, phảng phất là bị thiên đại ủy khuất.

Lãnh Phong từ ngoài đi vào liền thấy Bạch Thanh Thanh vẻ mặt ủy khuất đứng bên cạnh Ngô Tuyết Lan, mà Ngô Tuyết Lan lại vẻ mặt ‘ kiêu căng ’, lập tức nhịn không được chạy đến bên cạnh Ngô Tuyết Lan lớn tiếng quát, duỗi tay ôm lấy đầu Bạch Thanh Thanh.

“Ngô Tuyết Lan, cô lại khi dễ Thanh Thanh phải không? Cô có thể có chút lòng thương cảm không, tâm của cô làm bằng đá sao? Cô đừng tưởng rằng cô là vị hôn thê của tôi thì có thể quản chuyện của tôi, cô căn bản không tư cách này.”

Nếu không phải trường hợp không đúng, Ngô Tuyết Lan chỉ hận không được ngoáy lỗ tai, đầu óc Lãnh Phong có bệnh hả?

Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa, lại nhịn xuống đi lão nương chính là Ninja rùa, lập tức không kiên nhẫn đứng lên lớn tiếng nói.

“Lãnh Phong tôi nói cho anh biết tôi cũng không phải dễ chọc, con mắt nào của anh thấy tôi khi dễ Bạch Thanh Thanh anh đầu óc có bệnh phải không? Có bệnh liền đi uống thuốc, đừng ở chỗ này làm loạn quấy rầy người học tập. Rõ ràng là bạn gái anh đứng ở chỗ tôi, vẻ mặt như là tôi khi dễ cô ta không bằng, cô ta chính mình phạm tiện tự tìm tới nơi này của tôi, còn bắt tôi nghe cô ta xin lỗi.”

Cảm giác được yết hầu có một ít khô khốc, Ngô Tuyết Lan nhịn không được dừng một chút, nói tiếp: “Đừng nói tôi không có hứng thú khi dễ cô ta, cho dù là tôi có khi dễ cô ta thì sao? Cô ta dám cướp vị hôn phu của tôi, tôi khi dễ cô ta thì thế nào? Chỉ cho cô ta khi dễ tôi sao? Làm ơn ngươi quản cho tốt bạn gái của anh, chính mình phạm tiện còn muốn liên lụy người khác, các người cùng nhau uống thuốc đi!”

Lặng im……

Các bạn học ở đây cũng chưa nghĩ đến Ngô Tuyết Lan ngày thường không rên một tiếng mà lại có sức chiến đấu cường đại như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cả phòng yên tĩnh.

Cho đến khi lác đác tiếng vỗ tay vang lên, mọi người mới hồi phục tinh thần lại, bắt đầu liều mạng vỗ tay, ánh mắt nhìn Ngô Tuyết Lan tràn ngập tán dương cùng sùng bái, còn lại ánh mắt nhìn hai người Bạch Thanh Thanh là tràn ngập khinh thường.

Đầu óc có bệnh liền đi uống thuốc, thật đúng là cho rằng ai cũng là quả hồng mềm sao? Đá trúng ván sắt rồi chứ gì?