Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 55: Cổ Đại: Vả Mặt Nữ Chủ Xuyên Không Vạn Người Mê (24)




Ban đêm, trong cung một mảnh an tĩnh tường hòa, Thác Bạt Uyên đêm ngủ ở cung Bạch Như Sương, chăn gối điên đảo thật là triền miên.

Thác Bạt Uyên vỗ về cái lưng bóng loáng của Bạch Như Sương, phát ra một tiếng than thỏa mãn. Trước kia hắn sao lại ngốc như vậy chứ! Sống thủ thân cho dâm phụ Cao Phương Phỉ kia thật sự là nghẹn khuất muốn chết. Hắn là cửu ngũ chí tôn, dựa vào cái gì phải vì một nữ nhân mà thủ thân như ngọc?

Hiện tại ngẫm lại những ngôn luận nhất sinh nhất thế nhất song nhân đó của Cao Phương Phỉ, chẳng qua là nàng ta nói suông lừa gạt người khác mà thôi, vậy mà hắn còn ngây ngốc mắc mưu.

Giống như lời của Như Sương nói, Hoàng Thượng tọa ủng thiên hạ mỹ nhân dáng vẻ gì tìm không thấy, làm gì phải vì một thân cây Cao Phương Phỉ kia mà từ bỏ cả rừng rậm chứ?

Cao Phương Phỉ quả thật không tồi, diện mạo mỹ lệ, ngôn hành cử chỉ không giống với những tiểu thư khuê các khác, hành xử khác người, thậm chí có thể giúp được hắn trên chính sự, nhưng nữ tử trên đời này ngàn ngàn vạn, chưa chắc tìm không thấy nữ tử tốt hơn nàng ta.

Hơn nữa nữ tử khác sẽ không cũng không dám cho Hoàng Thượng hắn đội nón xanh, chỉ biết kính ngưỡng hắn như trời, mà không phải coi khinh.

Không sai, chính là coi khinh, Cao Phương Phỉ tự cao với thân phận người xuyên việt, hơn người cổ đại mấy ngàn năm tri thức, đối với đám người cổ đại này có coi khinh phát ra từ trong xương cốt, khiến người không thể bỏ qua.

Trước kia Thác Bạt Uyên thâm ái Cao Phương Phỉ, theo bản năng xem nhẹ điểm này, hiện giờ nhưng thật ra như thể được vén màn mây, nháy mắt thanh tỉnh lại.

Ngoài cửa truyền đến tiếng binh đao va chạm, Thác Bạt Uyên sắc mặt biến đổi, đẩy Bạch Như Sương trong ngực ra khoác áo ra cửa.

Ngoài cửa đã sớm loạn làm một đoàn, thị vệ đã sớm cùng một đám hắc y nhân đánh lên, thi thể trải rộng quanh mình.

Thác Bạt Uyên sắc mặt biến đổi lớn, lặng yên không một tiếng động ẩn vào hoàng cung, tuyệt đối không phải thích khách đơn giản.

“Hoàng Thượng, thống lĩnh Ngự lâm quân đầu phục An Thân vương, An Thân vương đã mang theo tư binh tiến vào cung, lập tức sẽ tới gần Kim Long điện.” Ám vệ một thân vết máu, quỳ một gối xuống đất.

“Hay cho một An Thân vương, hay cho một Cao Phương Phỉ, thật là hay mà!” Thác Bạt Uyên quả thực sắp bị tức điên rồi, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hoàng Thượng chúng ta mau chạy đi!” Bạch Như Sương người mặc thường phục tóc dài xõa trên vai, bắt lấy cánh tay Thác Bạt Uyên khóc lóc nói. Nàng ta thật là bị dọa sợ, đại trận như vậy nàng ta sao có thể tiếp thu.

Một phen đẩy ra Bạch Như Sương, Thác Bạt Uyên rút trường kiếm ra, trầm giọng mở miệng, “Lăn ——”

“Ám Nhất, đi mời Hiền Thân Vương.” Không có Thác Bạt Chân tương trợ, huynh đệ khác của Thác Bạt Uyên cũng người thì chết người thì bị thương, chỉ có thể lựa chọn trọng dụng Thác Bạt Hoành.

Thác Bạt Hoành đi đứng không tốt tuyệt đối không tạo thành uy hiếp, cho nên Thác Bạt Uyên còn xem như tín nhiệm hắn, gặp được chuyện lớn như vậy hắn nghĩ đến hắn trước tiên.

Người bị Thác Bạt Uyên tâm tâm niệm niệm nhớ thương lại đang chơi đùa cùng Thác Bạt Tín, thời gian hai năm cũng đã đủ cho bánh bao nhỏ trắng nõn biến thành bánh bao lớn, lúc này nó đang ngồi trên cổ Thác Bạt Hoành chơi cưỡi ngựa.

Điền Tuyết Lan ngồi ở trong đình hóng gió bày biện rượu và thức ăn, cười nói, “Bảo Bảo con đừng ăn vạ hoàng thúc, nhanh lại đây.”

Thác Bạt Tín nho nhỏ bĩu môi, tuy không tình nguyện vẫn như cũ ngoan ngoãn nghe lời, mặt bánh bao trắng nõn nhăn thành một nhúm.

Lấy ra một khối bánh hoa quế trêu đùa nhi tử bảo bối, Điền Tuyết Lan nói, “Hoàng Thượng sẽ rất nhanh phái người tới tìm ngươi, ngươi chuẩn bị làm thế nào?”

Thác Bạt Hoành nghe vậy hừ cười một tiếng, “Còn có thể thế nào? Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, ta mới sẽ không xen vào chung vui, ngày mai rồi nói sau!”

Dứt lời hắn cầm điểm tâm lên nhấm nháp, tự đáy lòng tán thưởng nói, “Tuyết Lan thủ nghệ của nàng càng ngày càng tốt, không chỉ có thêu thùa tốt, ngay cả trù nghệ cũng ưu tú như thế, tốt hơn cả ngự trù.”

Cảnh tượng hòa thuận như thế, người không hiểu rõ còn tưởng rằng bọn họ là người một nhà đâu!

Sáng ngày kế Thác Bạt Hoành khoan thai tới muộn, Điền Tuyết Lan cũng đến cùng hắn, nàng muốn nhìn kết cục của bọn họ.

Hoàng cung đã thương vong hơn phân nửa, một đường đi tới đều là người thương tàn, máu tươi giàn giụa, vô cùng đáng sợ.

Thác Bạt Hoành mắt nhìn thẳng, được Điền Tuyết Lan chậm rãi đẩy xe lăn, mau chóng tìm được hai huynh đệ Thác Bạt.

“Các ngươi dám hành thích vua soán vị, trẫm sẽ không cho các ngươi thực hiện được.” Thác Bạt Uyên không cam lòng thanh âm xa xa truyền đến, mang theo mỏi mệt không che dấu được.

“Đồng dạng đều là con cháu hoàng thất, dựa vào cái gì ta ngồi không được ngôi vị hoàng đế này? Huynh nếu thức thời ta còn có thể thả cho huynh một con ngựa tha cho huynh một mạng, bằng không……” Thác Bạt Chân đắc ý dào dạt, đồng dạng mang theo mỏi mệt.

Thác Bạt Hoành nhìn chung quanh một vòng, có lẽ là có người che chở, hai huynh đệ Thác Bạt quần áo dơ loạn nhưng không lo nguy hiểm tánh mạng.

Mưa tên xuyên qua đám người phóng tới hướng Thác Bạt Uyên, mang theo tính thế nghìn cân treo sợi tóc, không người có thể kháng cự.

“Phụt ——” Tiếng mưa tên đâm thủng thân thể vang lên rất rõ, Điền Tuyết Lan không khỏi nhìn lại.

Máu tươi tích tóc nhỏ xuống, bạch y nữ tử không thể tin tưởng nhìn nam nhân phía sau, cuối cùng suy yếu ngã xuống đất. Tuy có Bạch Như Sương chống đỡ, Thác Bạt Uyên vẫn như cũ bị thương không nhẹ, ngã vào người thị vệ.

Cao Phương Phỉ thu hồi cung tiễn trên tay, nhìn Thác Bạt Chân há hốc mồm nói, “Còn không mau chút động thủ, còn thất thần làm gì?”

May mắn thân thể này còn có bản năng sử dụng cung tiễn, nếu không hôm nay nàng ta vô pháp làm Thác Bạt Uyên bị thương nặng, càng vô pháp báo thù, lúc trước đứa bé kia vẫn là không giữ được, trong lúc bọn họ tránh né truy binh vẫn mất đi đứa nhỏ này. Quan trọng nhất chính là, nàng ta sau này cũng không thể có thai, Cao Phương Phỉ trong mắt hiện lên hận ý.

Thác Bạt Hoành ngồi trên xe lăn, phía sau có một nhóm quân nhân cả người khí thế huyết sát đi theo, chính là quân đội hắn một tay huấn luyện, làm người nghe tiếng sợ vỡ mật trên chiến trường.

“Dừng tay ——”

“Hiền Thân Vương, nhanh bắt lấy đám loạn thần tặc tử này, trẫm có thưởng hậu hĩnh.” Thác Bạt Uyên ánh mắt sáng lên, cường chống thân thể cao giọng nói.

“Vâng.” Thác Bạt Hoành vung tay lên, sư đoàn sói hổ phía sau giống như mãnh thú thoát khỏi nhà giam, vừa ra tay liền xé rách đối phương, xuống tay nhanh chóng tàn nhẫn chuẩn xác.

Một hồi chủ mưu soán vị đã lâu được giải quyết thuận lợi, Thác Bạt Chân cùng Cao Phương Phỉ còn chưa kịp chạy trốn đã bị bắt lấy, cuối cùng nản lòng bị ép vào thiên lao, chờ đợi bọn họ sẽ là kết cục bi thảm.

Bên trong thiên lao âm u ẩm ướt, Thác Bạt Chân cùng Cao Phương Phỉ chỉ cách nhau một bức tường, hiện giờ đã là đầu thu, bọn họ người mặc áo tù đơn bạc sắc mặt trắng bệch.

“Chân, chúng ta có phải sẽ chết không.” Cao Phương Phỉ đôi tay ôm cánh tay, cả người run rẩy.

Không có trả lời, trên thực tế bọn họ đều rất rõ ràng kết cục của mình, phạm phải đại sai như thế căn bản không có khả năng sống sót.

“Ô ô ô…… Ta không muốn chết.” Cao Phương Phỉ anh anh khóc thút thít, nàng ta còn đang tuổi thanh xuân tốt đẹp, nàng ta không muốn chết.

Một đôi giày thêu tinh xảo rơi vào mi mắt, cùng với âm điệu trào phúng của nữ tử, “Hoàng Hậu nương nương, sống hay chết cũng không phải là ngươi định đoạt.”

“Ngươi……” Cao Phương Phỉ ngừng khóc thút thít, nhìn nữ tử trước mặt suy nghĩ xuất thần, “Ngươi là Điền Tuyết Lan?”

“Hoàng Hậu nương nương còn nhớ rõ ta, thật sự là tam sinh hữu hạnh.” Điền Tuyết Lan phúc lễ, nhưng biểu hiện này ra ngoài không phải cung kính mà là trào phúng.

Điền Tuyết Lan không để ý tới sắc mặt của Cao Phương Phỉ, ngược lại đầu nhìn phía Thác Bạt Chân, “Thác Bạt Chân, ngươi không muốn nhìn xem con của ngươi sao?”