Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 45: Cổ Đại: Vả Mặt Nữ Chủ Xuyên Không Vạn Người Mê (14)




Hiền vương phủ, Thác Bạt Hoành dưới chân như gió bước đi thong dong, một đôi mắt ưng sáng ngời có thần, khuôn mặt tuấn mỹ vì kích động mà nhiễm vài tia ửng đỏ.

“Chúc mừng Vương gia.” Nhóm thủ hạ của Thác Bạt Hoành đồng dạng kích động không thôi, nhịn không được ra tiếng chúc mừng.

Thác Bạt Hoành cao giọng cười to, tám năm rồi hắn vẫn luôn đi đứng không tốt nhận hết cười nhạo, hiện giờ hắn rốt cuộc có thể thoát khỏi thân phận tàn phế, hắn sao có thể không vui chứ?

Nhớ tới ân nhân của mình, thiếu nữ tươi đẹp ôn nhu ấy, Thác Bạt Hoành sắc mặt đỏ hai phần, đáng tiếc bị da màu đồng cổ che đậy không người phát hiện.

“Các ngươi lui trước đi!” Tâm động không bằng hành động, Thác Bạt Hoành vẫy lui bọn thị vệ, bước chân không tự giác hướng về phía An Thân vương phủ.

Điền Tuyết Lan buông sổ sách trong tay, trên mặt vô hỉ vô bi, lúc nàng lúc đầu tiếp xúc nội vụ An Thân vương phủ liền đã nhận ra được làm giả, cũng may nàng học tập từ nhỏ nên cũng không tính là mới lạ ngược lại thành thạo, hơn nữa có thêm kỹ năng thôi miên nàng càng như cá gặp nước.

“Chủ tử, cháo tổ yến tới.” Tập Hương bưng một chén cháo tổ yến thơm phức vào cửa, trên mặt ý cười doanh doanh.

Điền Tuyết Lan quấy cháo tổ yến làm mùi thơm bên trong tỏa ra, cười như không cười nói, “Tập Hương, cháo này ở đâu ra? Trên đường có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?”

“Chủ tử đây là phòng bếp nấu, chẳng lẽ……” Tập Hương đi theo Điền Tuyết Lan không ít thời gian, thấy nàng sắc mặt có dị lập tức đã nhận ra không đúng, đôi mắt trừng lớn không ít.

“A……” Điền Tuyết Lan cười lạnh ném cái muỗng trên tay xuống, tiếng đồ sứ vỡ làm nàng tâm trầm lại trầm.

Đây đã là lần thứ mấy trong tháng này? Ngay cả chính nàng cũng không đếm được. Trong An Thân vương phủ không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm hài tử trong bụng nàng, hy vọng nàng sinh non thậm chí khó sinh mà chết, đả kích ngấm ngầm hay công khai nàng không biết gặp bao nhiêu rồi, làm người phiền muốn chết.

“Lần này lại là ai? Di nương trong phủ? An Thân vương? Hay là Hoàng Hậu nương nương kính yêu của chúng ta?” Điền Tuyết Lan đếm kỹ số thám tử đoạn thời gian này bị nàng tra ra, biểu tình trên mặt chỉ có cười lạnh.

“Chủ tử, bọn họ thật là thật quá đáng, lão gia mới từ quan rời kinh, bọn họ liền bắt đầu động tác bốn phía, chẳng lẽ thật muốn bức chúng ta tới đường chết sao?” Tập Hương trong lòng ủy khuất, các nàng đã nhường nhịn lui không thể lui lần nữa, chẳng lẽ thật muốn vì thế bỏ mạng mới có thể hài lòng bọn họ sao?

Đúng, bọn họ chính là muốn đẩy chúng ta vào con đường chết, chính là muốn ta cùng hài tử trong bụng bị mất mạng, đuổi tận giết tuyệt. Điền Tuyết Lan thầm nghĩ trong lòng, lại là không có nói ra.

Này đó loanh quanh lòng vòng vẫn là không nói cho Tập Hương thì tốt hơn, nha đầu này tâm tư đơn giản, cho dù nói cũng vô dụng, nàng cũng giúp không được cái gì, còn không bằng không biết.

“Ngươi trước đi xuống đi! Thức ăn sau này của chúng ta đều do ngươi tự mình chưởng quản, không cần qua tay người khác.” Thân là Vương phi nàng tự nhiên có phòng bếp nhỏ của mình, cho nên Điền Tuyết Lan cũng không sợ.

Vừa đuổi một người đi lại tới một người khác, Điền Tuyết Lan giương giọng nói, “Nếu tới liền vào đi!”

Thác Bạt Hoành từ nóc nhà nhảy xuống, cũng không bị bắt gặp mà xấu hổ, chỉ là nhíu mày nhìn chung quanh một vòng.

“Đây là đãi ngộ của Vương phi? Thật là rùng mình, cũng không biết nàng vì sao nhẫn nại lâu như vậy. Thác Bạt Chân hạ độc muốn tính mạng nàng, nàng còn nhớ thương hắn ta sao?”

Không biết vì sao, chỉ cần nhớ tới trong lòng nữ tử trước mặt vẫn yêu ngụy quân tử Thác Bạt Chân kia, trong lòng Thác Bạt Hoành liền rất không thoải mái, hận không thể đánh một trận phát tiết ra ngoài.

“Nhớ thương hắn ta?” Điền Tuyết Lan khinh thường cười lạnh, rót một ly trà cho Thác Bạt Hoành, “Hắn ta cũng xứng ——”

Ngôn ngữ và biểu cảm của nàng đều biểu hiện nàng chán ghét cừu hận Thác Bạt Chân, Thác Bạt Hoành thật sâu mà nhìn nàng trong lòng an tâm một chút.

“Ta đây trợ nàng thoát khỏi hắn ta như thế nào?” Thác Bạt Hoành cũng không muốn nữ tử trước mặt nơi chốn bị nguy nơi chốn nhường nhịn, theo bản năng mở miệng nói.

Điền Tuyết Lan giật mình nhìn mắt Thác Bạt Hoành, sau đó cười lắc lắc đầu nói, “Bây giờ còn chưa phải lúc, ta muốn hắn ta trả lại cho ta gấp bội.”

“Hiện tại ta có lời muốn hỏi ngươi, hy vọng ngươi nói lời thật.” Điền Tuyết Lan để sát vào Thác Bạt Hoành, thấp giọng nói.

Thác Bạt Hoành ngóng nhìn nữ tử làn da trắng nõn oánh nhuận, biểu tình ba phần hoảng hốt ba phần say mê bốn phần nghiêm túc, “Ta nhất định biết gì nói hết không nửa lời dấu diếm.”

Điền Tuyết Lan bắt lấy tay Thác Bạt Hoành, viết xuống lòng bàn tay hắn hai chữ, biểu tình nghiêm túc trang trọng, “Ngươi có nghĩ muốn?”

“Ta muốn.” Thác Bạt Hoành nắm chặt song quyền, hắn lựa chọn tin tưởng nữ tử trước mặt, tin tưởng không lý do.

Đây là một canh bạc khổng lồ, nhưng nếu thua hắn cũng không oán không hối hận, tâm hắn nói rằng nữ tử trước mặt hắn đáng giá tín nhiệm, sẽ không hại hắn.

Đối với Thác Bạt Hoành thẳng thắn thành khẩn Điền Tuyết Lan nói không kinh ngạc là không có khả năng, kỳ thật đây cũng là một loại thử biến tướng, nếu Thác Bạt Hoành lựa chọn giấu giếm nàng nhất định sẽ không giúp hắn.

“Nếu ngươi muốn, ta đây liền giúp ngươi.” Nắm lấy nam nhân nắm chặt nắm tay, Điền Tuyết Lan trong thanh âm tràn đầy kiên định, “Tuy rằng ta năng lực hữu hạn, nhưng nhất định dốc hết khả năng.”

Xúc cảm mềm mại làm hắn tâm thần rung động, thanh âm leng keng hữu lực của nữ tử lại làm hắn càng thêm tâm động, Thác Bạt Hoành gắt gao nắm lấy tay nữ tử, trong lòng âm thầm có một kết luận.

“Ta tin tưởng.” Ta tin tưởng nàng sẽ giúp ta, ta tin tưởng năng lực của nàng, ta tin tưởng nàng là nữ tử đáng giá được người khác tôn trọng yêu thích.

Cho nên ta thích nàng, ta thích nàng quật cường, thích nàng mềm mại, thích dáng vẻ nàng chuyện trò vui vẻ, thích nàng tức giận bĩu môi kiều thái, thích dáng vẻ nàng tức giận bão nổi, thích mọi thứ mọi thứ của nàng. Khuyết điểm ưu điểm chính diện mặt trái, ta đều thích.

“Hiện tại ta người đang có thai, có thể giúp được ngươi hữu hạn, chỉ là ta nhắc nhở ngươi một câu, trọng tâm chú ý Cao Phương Phỉ, tương lai nàng ta tuyệt đối có tác dụng lớn.”

Cao Phương Phỉ thân là vai chính cũng chính là cái gọi là thiên mệnh chi nữ, trên người tự nhiên có chỗ kỳ lạ, Điền Tuyết Lan nói điều này cũng không xem như tin đồn vô căn cứ.

“Ta hiểu rồi, không bằng ta giúp nàng rời khỏi An Thân vương phủ, đả kích ngấm ngầm hay công khai như vậy thật sự là khó đối phó.” Thác Bạt Hoành tin tưởng lời nói Điền Tuyết Lan không nghi ngờ, may mắn Điền Tuyết Lan không có tâm hại hắn, bằng không hắn nhất định thua thất bại thảm hại.

“Ta cũng là tính toán như vậy, hiện giờ ta không có mẫu gia, ở trong mắt đám kia người không khác sơn dương đợi làm thịt, vẫn nên tạm lánh mũi nhọn này cho thỏa đáng.” Điền Tuyết Lan sờ sờ bụng, hơn một tháng nữ đứa nhỏ này sẽ được sinh ra, nàng tuyệt đối không cho phép có bất luận sai lầm nào.

“Ta đây liền đi sắp xếp.” Thác Bạt Hoành gật đầu, ánh mắt lại dừng lại trên bụng Điền Tuyết Lan, có chút tò mò có chút ôn nhu.

“Phụt ——” Điền Tuyết Lan đã nhận ra hắn do dự cùng với thiện ý, nhịn không được cười ra tiếng, giữ chặt tay hắn đặt ở trên bụng cao ngất, “Muốn sờ cứ sờ, làm gì do dự như vậy?”

Mặt Thác Bạt Hoành có chút hồng, dưới lòng bàn tay truyền đến thanh âm cường hữu lực làm hắn nhịn không được kinh ngạc, “Nó động…… Nó động……”

“Xem ra hài tử rất thích ngươi.” Điền Tuyết Lan Vi Vi cười, lộ ra mẫu tính từ ái.