Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 40: Cổ Đại: Vả Mặt Nữ Chủ Xuyên Không Vạn Người Mê (9)




Thu săn năm nay kết thúc thật sớm, còn chưa tới hai ngày loan giá đã về tới kinh thành, không ít người đều ngửi được hương vị không giống bình thường, bắt đầu kẹp chặt cái đuôi làm người.

Điền Tuyết Lan tâm tình lại rất tốt, nàng mỗi ngày nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, mỗi ngày ôm một quyển sách lưu loát đọc, mang tiếng tốt đẹp là dưỡng thai, An Thân vương phủ lại bình tĩnh trước sau như một.

Các vị các di nương cũng khó được ngừng nghỉ bớt, dù sao các nàng là tranh sủng ái của Vương gia, hiện tại Vương gia cũng không ở đây, các nàng tranh nữa cũng không có ý nghĩa gì.

Hơn nữa Vương phi tuy rằng ốm yếu thoạt nhìn dễ bắt nạt, lại quản lý vương phủ gọn gàng ngăn nắp, các nàng không vươn tay vào được, càng biểu hiện ra Vương phi không tầm thường. Các di nương thấy nhúng tay không thành, đơn giản không hề để ý tới nữa.

Huống chi để Vương phi quản cũng khá tốt, nàng làm việc công bằng công chính tuyệt đối không bạc đãi mọi người, nói chung là với Hoàng di nương lòng dạ hẹp hòi thì tốt hơn nhiều.

Kỳ lạ chính là loan giá hồi kinh đã mấy ngày, An Thân vương nhưng vẫn không chút tin tức, ngay cả Hoàng di nương cũng không có tung tích, trong lòng mọi người không khỏi sinh ra vài phần bất an.

“Vương phi nương nương, Vương gia hồi kinh mấy ngày, không biết vì sao lại không hồi phủ, không biết……” Mấy ngày qua các di nương giống như không còn người tâm phúc, theo bản năng tìm về phía Điền Tuyết Lan.

“Vương gia cùng Hoàng Thượng chính là một mẹ đẻ ra, tình cảm thâm hậu, ở trong cung lâu chút cũng là chuyện bình thường, không cần lo lắng.” Điền Tuyết Lan ngồi ngay ngắn ở vị trí cao, buông cháo tổ yến trong tay.

Nàng lại rất hy vọng Thác Bạt Chân vĩnh viễn đều không cần trở về, mấy ngày nay là những ngày thanh nhàn nhất của nàng, toàn bộ vương phủ đều do nàng làm chủ, không có người can thiệp nàng quấy nhiễu nàng, để nàng có thể giao lưu với hài tử nhiều hơn

Thấy các nàng còn muốn nhiều lời, Điền Tuyết Lan phất phất tay ngắt lời trước, “Được rồi, không cần nhiều lời, các ngươi đều trở về đi!”

Cứ việc trong lòng không cam lòng, các nàng vẫn là không dám đắc tội Vương phi, chỉ có thể lúng ta lúng túng đồng ý, “Vâng.”

Hai ngày sau Hoàng di nương bị đưa về, nàng ta sắc mặt tái nhợt tiều tụy, môi khô nứt, không còn kiêu căng ngạo mạn như ngày xưa, cả người giống như cà tím giá dập uể oải ỉu xìu.

“Vương phi nương nương, Hoàng Thượng cùng An Thân Vương huynh đệ tình thâm, bởi vậy giữ Vương gia ở lại hoàng cung thêm mấy ngày, bây giờ tạp gia đưa Hoàng di nương về.” Hỉ công công là thái giám bên người Hoàng Thượng, nói chuyện làm việc đều mang theo ba phần ý cười, làm việc tích thủy bất lậu.

Chỉ là hôm nay Hỉ công công dường như có chút biến hóa, Điền Tuyết Lan hơi cười, làm ra vẻ không có biết, sai Tập Hương cho tiền thưởng, để quản gia tiễn đi Hỉ công công.

“Hoàng di nương……” Các di nương ríu rít nói, rất giống mấy trăm con vịt nháo loạn làm người tâm thần không yên.

“Hoàng di nương, ngươi sao lại biến thành bộ dáng này? Chẳng lẽ là Vương gia tìm tân hoan bên ngoài, không cần ngươi rồi sao?” Nghe thế, Hoàng di nương đang trong bất động cuối cùng cũng có chút phản ứng, kéo kéo khóe môi khô khốc.

Đáng tiếc chính là, trừ Điền Tuyết Lan không người phát hiện điểm này.

Điền Tuyết Lan không kiên nhẫn nghe một đám ầm ĩ như vậy, “Được rồi các ngươi đều đi xuống đi! Bổn vương phi còn có việc muốn nói với Hoàng di nương.”

Dù cho trong lòng không cam lòng lại cũng không dám trái ý Vương phi, các di nương chỉ có thể lưu luyến từng bước rời đi.

“Vương phi nương nương khí thế thật lớn nha!” Hoàng di nương rốt cuộc nhịn không được mở miệng, thanh âm nghẹn ngào khó nghe, không còn kiều mị tận xương như xưa nữa.

“Hoàng di nương, điều ngươi cần lo lúc này hẳn là không phải ta có khí thế Vương phi hay không nhỉ!” Điền Tuyết Lan một tay chống cằm lười biếng cười, không thèm để tâm sự khiêu khích của Hoàng di nương.

Hoàng di nương giống như một quyền đánh vào bông, lắp bắp nói không ra lời, chỉ là trong lòng rất không cam lòng.

“Nói đi, thu săn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Vương gia đâu?” Điền tuyết xem sửa sửa cổ tay áo của mình, không chút để ý nói.

“Dáng vẻ này của ngươi thật sự thực làm ta hoài nghi tấm lòng của ngươi với Vương gia đó.” Hoàng di nương mở to hai mắt nhìn, thanh âm như cũ khó có thể nghe lọt tai.

Điền Tuyết Lan dừng động tác trong tay, trào phúng mở miệng, “Thật lòng?”

“Vậy ngươi hỏi Vương gia một chút, hắn có từng có thật lòng với Điền Tuyết Lan? Chẳng qua chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi.”

Hoàng di nương ngốc lăng một lúc lâu, hạ mắt xuống như suy tư gì đó, sau một lúc lâu mới cười khổ một tiếng. “Ngươi nói rất đúng, Vương gia hắn chưa từng thật lòng với chúng ta, không nghĩ tới ngươi lại hiểu rõ hơn so với bất kỳ kể nào.”

Điền Tuyết Lan ý vị không rõ cười cười, mau chóng giấu đi, “Xem ra lần này Vương gia gây ra đại họa rồi.”

“An Thân vương phủ sắp đại họa lâm đầu, ngươi ta đều trốn không thoát.” Hoàng di nương xụi lơ ghế trên, bây giờ nhớ tới vẫn như cũ không thể tin tưởng.

Hoàng di nương hốt hoảng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng mắt đào hoa mỹ lệ động lòng người của Điền Tuyết Lan, “Vương phi, ta đột nhiên không ghen ghét ngươi, bởi vì chúng ta đều là người đáng thương.”

“Lời này sao lại nói vậy?” Điền Tuyết Lan ‘ kinh ngạc ’ che miệng, mắt đào hoa trừng lớn.

“Ngươi biết không? Chúng ta đều chỉ là một…… Thế thân mà thôi.” Khi nói tới việc thế thân, Hoàng di nương cả người căng chặt sắc mặt càng thêm khó coi, lại như cũ mở miệng.

“Ta vẫn luôn cho rằng Vương gia là yêu thích ta, nhưng cho tới bây giờ ta mới hiểu được, ta…… Bao gồm tất cả nữ nhân hậu viện này đều chỉ là thế thân đáng thương mà thôi, chúng ta chỉ là công cụ để hắn giải quyết cô độc để giải nỗi khổ tương tư.” Hoàng di nương hai tròng mắt rưng rưng, bi ai nói.

“Có thể được Vương gia yêu thích, cho dù là thế thân ta cũng cam nguyện, ta tin tưởng những nữ nhân đó cũng giống như vậy.”

Nghe đến đó Điền Tuyết Lan nhướng mày, Hoàng di nương cũng không phải ngu ngốc, nam nhân sủng ái cùng với con nối dõi mới là căn cơ trụ lại của nữ nhân, thế thân gì đó quả thật không quan trọng như vậy. Tuy rằng ý tưởng này nàng không dám gật bừa, bởi vì mỗi người đều là cá thể độc lập, đáng tiếc nữ nhân thời đại này không hiểu rõ càng khó đả thông.

“Nhưng vì sao?” Hoàng di nương đột nhiên kích động lên, giãy giụa muốn đứng lên cuối cùng tốn công vô ích, suy sụp ngồi ở chỗ kia.

“Vì sao hắn muốn đi trêu chọc Hoàng Hậu, kia chính là tẩu tẩu của hắn, là nữ nhân của Hoàng Thượng. Hắn muốn hại chết mọi người chúng ta sao?” Hoàng di nương kêu đến đây đã khàn cả giọng, cũng may nơi này không có người ngoài, cũng có thể để nàng ta phát tiết nguyên vẹn cảm xúc.

Nhớ tới bộ dáng Hoàng Hậu cùng Vương gia quần áo bất chỉnh bị bắt lấy, Hoàng di nương tuyệt vọng nhắm mắt lại. Tuy rằng giữa hai người cũng không phát sinh cái gì, nhưng cảnh tượng như vậy đã đủ thuyết minh hết thảy.

“Thì ra là Hoàng Hậu à!” Điền Tuyết Lan thở dài một tiếng, bình tĩnh ngoài ý liệu.

“Ngươi không thương tâm, không khổ sở, không sợ hãi sao?” Hoàng di nương không nghĩ tới Điền Tuyết Lan lại phản ứng như vậy, ngơ ngác hỏi.

“Ngươi hẳn muốn nhìn dáng vẻ ta sợ hãi khổ sở nhỉ, đáng tiếc chính là ta làm ngươi thất vọng rồi.” Điền Tuyết Lan liếc mắt một cái nhìn thấu tiểu tâm tư của Hoàng di nương, loại tiểu kỹ xảo này nàng còn không bỏ trong mắt.

Không sai, Hoàng di nương thật là muốn nhìn bộ dáng Điền Tuyết Lan sợ hãi khổ sở, từ đó tới nay nàng ta lo lắng hãi hùng hoảng sợ không chịu nổi đã bao ngày, đối phương lại cao cao tại thượng, nàng ta không cam lòng.

Cho nên nàng ta vi phạm dặn dò của Hỉ công công, tiết lộ tin tức này cho Vương phi, chính là vì muốn kéo nàng xuống địa ngục, cùng ngã xuống giống nàng ta.

“A…… Bây giờ làm gì cũng phí công, An Thân vương phủ tiêu rồi, An Thân vương xong rồi chúng ta cũng tiêu rồi.” Hoàng di nương cười lạnh một tiếng, tựa hồ dùng hết sức lực toàn thân.

“Bây giờ nói lời này còn hãy còn sớm.” Nhẹ nhàng thốt một câu khiến cho Hoàng di nương ý chí chiến đấu, “Ngươi có ý gì?”

“Tập Hương, tiễn khách.” Điền Tuyết Lan đứng lên không để ý tới Hoàng di nương, chỉ còn lại một bóng dáng.