Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 35: Cổ Đại: Vả Mặt Nữ Chủ Xuyên Không Vạn Người Mê (4)




Điền Tuyết Lan ổn định trên cao nhìn xuống một nhóm chúng mỹ nhân phía dưới, không thể không tán thưởng Thác Bạt Chân diễm phúc không cạn. Đám nữ nhân này phần lớn xuất thân không tầm thường, nhà vợ đa số là tâm phúc của Thác Bạt Chân, vì người này đi theo làm tùy tùng đến chết mới thôi, nói ngồi hưởng tề nhân chi phúc chính là hắn ta.

Chẳng qua đáng tiếc là đám nữ nhân này đều chỉ là thế thân mà thôi, còn đắc chí khoe khoang mình được sủng ái, đáng thương lại chỉ có thể cười.

Thân là Vương gia kiều thê mỹ thiếp trong ngực, hà tất đi nhớ chị dâu chứ? Chỉ cần hắn ta vẫy tay, nữ nhân dạng gì không có, đi ngược luân lý không nói còn phạm vào nghĩa quân thần, thật là làm người không rõ, chẳng lẽ thật là quang hoàn nữ chủ gây chuyện?

Về phần một hai nhân vật thần y linh tinh, Điền Tuyết Lan tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ, nhiều cô nương tốt như vậy không cưới cố tình coi trọng phụ nữ có chồng, không phải có bệnh là cái gì?

Còn Hoàng Thượng nữa, vợ mình câu kết làm bậy quyến rũ nhiều nam nhân như vậy, cũng không sợ tự đội nón xanh cho mình, nửa cái manh mối đều cũng nhìn không ra, thậm chí cứ như vậy mặc kệ tự nhiên, làm người khác không thể không bội phục‘ trí tuệ ’ của hắn ta.

“Các vị di nương đều đến đông đủ rồi chứ?” Điền Tuyết Lan cười như không cười, hỏi Tập Hương bên cạnh.

“Vương phi nương nương, Hoàng tỷ tỷ còn chưa tới đâu! Không biết còn tưởng rằng nàng ta không cho ngài mặt mũi đấy!” Một vị nữ tử diện mạo diễm lệ đôi mắt có ba phần giống như Cao Phương Phỉ che miệng lại cười duyên nói, đáy mắt tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.

“Lời này của Lưu muội muội thật quá khách khí, ta chỉ là tới chậm một chút mà thôi, nếu không tới còn không biết nói thế nào đâu!” Cửa truyền đến thanh âm thanh thúy, một nữ tử váy vàng chậm rãi đi vào.

Người tới đúng là Hoàng di nương Hoàng Nguyệt Lan, nàng ta tướng mạo thanh lệ thoát tục, mặt mày có năm phần tương tự với Cao Phương Phỉ, tính tình phô trương đanh đá cực kỳ được sủng ái.

“Hừ ——” Lưu di nương hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng.

“Hôm nay ta thỉnh chư vị muội muội tới là có chuyện muốn tuyên bố.” Điền Tuyết Lan khụ hai tiếng kéo lực chú ý của mọi người về, thoáng nhìn đống biếu cảm khinh miệt cũng không để ý lắm.

“Vương phi nương nương có chuyện tìm một nha đầu nói là được, ngài chính là quý nhân lại người đang có thai nếu là xảy ra chuyện gì, tỷ muội chúng ta nhưng không đảm đương nổi.” Hoàng di nương quơ quơ quạt tròn trên tay, ngữ khí kẹp dao giấu kiếm.

Vương gia đến nay cũng chưa có con nối dõi, ngay cả Vương phi không được sủng ái cũng đã mang thai, các nàng được sủng ái lại không chút động tĩnh, thật sự là tức chết rồi.

“Đứa nhỏ này của bổn Vương phi là hiện giờ là con nối dõi duy nhất của Vương gia, tất nhiên sẽ cẩn thận nuôi dưỡng.” Điền Tuyết Lan nhẹ cười, sờ sờ bụng được ba tháng, lúc này bụng nàng còn chưa hiện rõ, nhưng đầy mặt hạnh phúc làm người hận đến ngứa răng.

“Đáng tiếc chính là……” Chuyện vừa chuyển, Điền Tuyết Lan ngồi nghiêm chỉnh, “Bổn vương phi người đang có thai, thu săn hai tháng sau chỉ sợ là không thể tham gia, bên người Vương gia dù sao cũng phải có nữ nhân hầu hạ, chỉ có thể thỉnh các vị muội muội lao tâm.”

Cuối cùng Điền Tuyết Lan thở dài, đầy mặt tiếc nuối. Các vị di nương sau khi nghe xong toàn nóng lòng muốn thử, các nàng ở vương phủ là được sủng ái, nhưng ở trong mắt ngoài người chẳng qua chỉ là thiếp thất lên không được mặt bàn mà thôi, mặc kệ nhà mẹ đẻ hiển hách như thế nào, thân phận hiện tại của các nàng chỉ là di nương thiếp thị vương phủ, ngay cả trắc phi cũng không phải.

Hoàng thất hoạt động các nàng trước nay đều không có tư cách tham gia, cho dù Điền Tuyết Lan không được sủng ái cũng là An Thân Vương phi chính thức, nữ nhân làm bạn Vương gia chỉ có nàng, hiện tại khó khăn lắm mới có một cơ hội các nàng nhất định không thể bỏ lỡ.

Tuy rằng nói như vậy theo lý không hợp, nhưng Vương phi tự mình đều không thèm để ý, các nàng cần gì phải thế nàng lo lắng chứ?

“Chỉ là danh ngạch này chỉ có một, bổn vương phi rất là khó xử nha!” Điền Tuyết Lan làm bộ làm tịch thở dài, bất đắc dĩ buông tay.

Vừa dứt lời, các di nương quanh mình nhìn đối phương ánh mắt liền thay đổi, trước kia các nàng ta đứng trên cùng trận tuyến đối phó với Vương phi, hiện tại Vương phi cam nguyện thoái vị đã không còn lực uy hiếp, các nàng ta tất nhiên trở mặt thành thù.

Vương phi nói rất rõ, danh ngạch chỉ có một cơ hội chỉ có một lần, giữa các nàng nói chung yêu cầu quyết cái thắng bại.

“Các vị muội muội thông tuệ hơn người, mặc kệ kết quả như thế nào bổn vương phi đều hy vọng mọi người hòa thuận như cũ, chuyện này mong các vị muội muội không cần truyền ra ngoài, nếu không……” Điền Tuyết Lan giống như không có nhìn ra gió nổi mây phun giữa đám nữ nhân, được Tập Hương nâng vào nội thất.

Các di nương đều gật đầu, loại chuyện này các nàng sẽ không ra ngoài nói bậy, truyền ra cũng không dễ nghe.

Điền Tuyết Lan vừa mới rời đi, một đám nữ nhân liền ríu rít ồn ào lên, vốn dĩ chỉnh thể đoàn kết nhất trí nháy mắt tan rã, trở thành năm bè bảy mảng.

Điền Tuyết Lan thoải mái dễ chịu nằm ở ghế quý phi, nhớ tới sóng ngầm giữa đám nữ nhân kia cười lạnh một tiếng.

Trên đời không có bằng hữu vĩnh viễn, không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có ích lợi vĩnh hằng bất biến. Kẻ hèn này chỉ nói mấy câu liền biến thành năm bè bảy mảng, cũng không uổng phí nàng làm những thứ này.

Tay ý thức sờ bụng mình, như vậy đám nữ nhân kia liền sẽ không để ý tới hài tử của nàng cùng quyền chưởng gia vương phủ nhỉ! Thừa dịp trong khoảng thời gian này nàng muốn nắm chặt quyền lợi vương phủ trong tay, vạch kế hoạch thật tốt.

Thác Bạt Chân lo lắng sốt ruột trở lại vương phủ, hôm nay Phương Phỉ lại gầy, một đôi con ngươi rực rỡ lung linh ảm đạm không ánh sáng, bộ dáng uể oải ỉu xìu kia đau đớn tâm hắn ta. Hoàng huynh sao không đối xử tốt với Phương Phỉ chứ? Cưới nàng lại không quan tâm nàng, nếu là hắn ta……

Nhận thấy được ý tưởng đại nghịch bất đạo của mình, Thác Bạt Chân lắc lắc đầu, nàng đã là đại tẩu của mình, hắn ta hẳn là cắt đứt ý niệm này. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tình huống chân thật chỉ có chính hắn ta rõ ràng.

“Vương gia……” Tiếng gọi kiều mị đánh gãy hồi ức Thác Bạt Chân, hắn ta trông thấy Hoàng di nương một thân váy đỏ thẫm dài khuôn mặt kiều mỹ, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Kỹ năng hệ thống cung cấp quả thực hữu hiệu, đám quản gia xảo quyệt ở vương phủ cung cung kính kính với Điền Tuyết Lan không dám giấu giếm, ngay cả những chuyện riêng tư Thác Bạt Chân cũng không biết đều một năm một mười báo cho Điền Tuyết Lan, thế cho nên Điền Tuyết Lan chỉ dùng nửa tháng liền khống chế tất cả vương phủ, lời nói của nàng ở vương phủ thậm chí hữu hiệu hơn cả Thác Bạt Chân.

【 Ký chủ, phát hiện nhiệm vụ phát sinh —— tản ra đào hoa của nữ chủ, tản ra đào hoa thần y Tư Tuyết Y của Cao Phương Phỉ. Tiếp nhận hay không? 】

Điền Tuyết Lan nhướng mày, không chút do dự lựa chọn tiếp nhận, mấy nam nhân này đều là thanh niên tài tuấn, bị một nữ nhân làm hại như vậy không khỏi quá đáng tiếc có thể cứu một người đỡ một người.

【 Ký chủ tiếp nhận nhiệm vụ phát sinh, thành công sẽ nhận được 3000 tích phân, trừng phạt thất bại: không. 】

Muốn chặt đứt một đoạn cảm tình nói khó cũng khó nói dễ dàng cũng dễ dàng, đoán xem có đúng bệnh hốt thuốc không, hiểu biêt của Điền Tuyết Lan với hai người này giới hạn trong hiểu biết về cốt truyện, cho nên nàng quyết định trước điều tra một phen rồi mới lên kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ.

Cầm lấy tư liệu đám ám vệ thu thập được, Điền Tuyết Lan khóe miệng cong lên càng lúc càng lớn, trong lòng đã định ra kế hoạch rõ ràng, chỉ chờ một cơ hội.

Ngón trỏ nhẹ nhàng gõ mặt bàn, Điền Tuyết Lan cảm thấy nàng đã là thắng chắc trong tần tay, lại không có cảm giác đắc ý.

Nhiệm vụ hiện tại của nàng cũng không quá khó khăn, tương lai sẽ phải đối mặt với càng nhiều nhiệm vụ khó khăn hơn, kiêu binh tất bại *, nàng trước sau nhớ kỹ.

(*) Đội quân kiêu ngạo, khinh địch chắc chắn sẽ thất bại