Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 21: Vả Mặt Chân Ái Bạch Liên Hoa Vườn Trường ( 20 )




“Không nghĩ tới anh còn rất có tình thú đó, chọn một nơi như vậy.” Chỗ bọn họ tới lúc này là là phòng ăn tình lữ nổi danh, cũng khó trách Ngô Tuyết Lan nói lời này.

Y theo quan sát của cô về Lãnh Húc Nghiêu, anh tuyệt đối sẽ không ở loại địa phương này. Anh lạnh nhạt cao quý, là người cuồng công việc, có hơi chút khiết phích, miệng vụng cũng không biết dỗ con gái, lại biết dùng hành động thực tế làm cảm động đối phương, so với những kẻ chỉ biết nói mà không làm tốt hơn nhiều.

“Em thích là tốt rồi.” Lãnh Húc Nghiêu bưng một ly cà phê lên, vừa lúc bị che đậy độ cong nơi khóe miệng, xem ra anh không tìm lầm người.

“Em đúng là rất thích, chẳng qua cũng chỉ là thích mà thôi, so với loại không khí lãng mạn này cố tình xây dựng, em càng thích gia đình ấm áp.” Ngô Tuyết Lan khóe miệng mỉm cười, ai cũng không biết cô suy nghĩ cái gì.

“Ừm!” Lãnh Húc Nghiêu lên tiếng, trong lòng đã ghi nợ người nọ, bí thư tiên sinh ở quốc gia xa xôi của anh ta cả người lạnh lẽo, tiếp sau đó đắng lòng tiếp tục làm việc.

Hơi thở quen thuộc mà xa lạ dần dần tới gần, Ngô Tuyết Lan trợn tròn mắt nhìn động tác của người đàn ông, sau một lúc lâu không nói gì.

Ngón tay thô lệ mơn trớn khóe miệng, Ngô Tuyết Lan cảm thấy trong giây lát trái tim lỡ nhịp, “Miệng em dính gì đó.”

“Cảm ơn.” Khóe miệng cong cong hào phóng lại khéo léo, khiến người khác không bắt được lỗi, Ngô Tuyết Lan cảm thấy trừ những lời này cô rốt cuộc không dấy lên được ý tưởng khác.

Bàn tay đặt trên bàn được nhẹ cầm lên, màu da cổ đồng cùng trắng nõn rõ ràng không chút tương quan nào, lại làm người cảm thấy vô cớ mà hài hòa.

“Anh…… Anh muốn nói cái gì?” Ngô Tuyết Lan không cốt khí tim đập nhanh, trái tim vĩnh viễn sẽ không nói dối, cô không lừa được tim của mình.

Cô động tình với Lãnh Húc Nghiêu, cô chưa bao giờ chắc chắn như thế.

Chính là…… Ngô Tuyết Lan mặt lộ vẻ khó khăn, cô chung quy là phải rời khỏi, dù là cô có thể làm bạn với Lãnh Húc Nghiêu sống quãng đời còn lại, nhưng sinh mệnh cùng nhiệm vụ của cô mới vừa bắt đầu.

Sau khi Lãnh Húc Nghiêu chết, cô nên làm cái gì bây giờ đây? Mang theo hồi ức cũ đã từng ngọt ngào rồi cùng với hồi ức vượt qua cả đời? Cô không biết đến cùng mình có dũng khí như vậy hay không, dũng khí đối mặt với hoàn cảnh như vậy.

Há miệng thở dốc muốn nói cái gì đó, một âm thanh đánh gãy bầu không khí khó có được của hai người, Ngô Tuyết Lan có loại cảm giác thở ra một hơi, nhanh chóng rút tay ra, cầm lấy cà phê nhẹ nhấp một ngụm che khuất mình thất thố.

“Anh, thì ra hai người ở đây.” Lãnh Phong trong lòng bất mãn, lại không dám đắc tội Lãnh Húc Nghiêu, bởi vậy biểu tình trên mặt rất vặn vẹo.

Lãnh Húc Nghiêu không để ý, chỉ là nhìn tay mình hãy còn xuất thần, vừa rồi anh rõ ràng thấy được xao động trong mắt Tuyết Lan, lại tiêu tán trong nháy mắt, chẳng lẽ là anh không đủ nỗ lực?

“Anh?” Lãnh Phong xấu hổ muốn chết, nếu không phải vì hôn sự của anh ta và Thanh Thanh, anh ta chắc chắn đã sớm rời đi, đâu rảnh đứng đây chịu tức giận không đâu.

Ông Lãnh nói ra mấy lời đó quả thật là giữ lời, tất cả sản nghiệp Lãnh thị từ trên xuống dưới toàn bộ cho Lãnh Húc Nghiêu, một mình một người đi du lịch không thèm hỏi han mọi chuyện, thậm chí quăng luôn bà Lãnh.

Vốn dĩ hôn sự của anh ta và Thanh Thanh không nên để người anh Lãnh Húc Nghiêu này làm chủ, dù sao ông Lãnh phụ vẫn còn sống, nhưng không chịu nổi ông Lãnh làm ông chủ phủi tay, hoàn toàn mặc kệ mọi chuyện, ông lặp đi lặp lại chỉ có một câu, đó chính là ‘ hỏi anh mày. ’

“Chuyện gì?” Lãnh Húc Nghiêu không thích nhìn thấy Lãnh Phong, sắc mặt có chút âm trầm.

“Chúng ta có thể về nhà rồi nói không?” Ở trước mặt người ngoài, Lãnh Phong luôn không muốn bày ra một mặt quẫn bách của mình.

“Có thể.” Lãnh Húc Nghiêu gật gật đầu, kéo tay Ngô Tuyết Lan định đi.

Ban đêm Lãnh gia đèn đuốc sáng rỡ, lúc Ngô Tuyết Lan vào cửa nhìn thấy chính là vẻ mặt ôn hòa ngọt ngào lại khó nén tiều tụy của Bạch Thanh Thanh, cùng với bà Lãnh đầy mặt không kiên nhẫn nhưng cũng xem như ôn hòa.

Đây là chuẩn bị trình diễn mẹ chồng nàng dâu tình thâm sao? Ngô Tuyết Lan cong cong môi, khoác cánh tay Lãnh Húc Nghiêu.

“Húc Nghiêu A Phong, các con cuối cùng cũng về rồi.” Bà Lãnh thấy ngoài cửa ba người vui vẻ, tiếng nói cũng cất cao không ít.

“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi? Chờ lát nữa tôi còn muốn đưa Tuyết Lan trở về.” Lãnh Húc Nghiêu ôm lấy bả vai Ngô Tuyết Lan ngồi trên sô pha, thanh âm mang theo sắc thái không kiên nhẫn.

“Anh trai chị dâu, là em có chuyện tìm hai người.” Bạch Thanh Thanh chậm rãi đứng lên, trên gương mặt tái nhợt mang theo vài phần ý mừng.

“Hả?” Nói chuyện chính là Ngô Tuyết Lan, ánh mắt lưu chuyển mang theo vài phần hoang mang.

“Anh trai, anh và chị dâu hai người hữu tình sẽ thành thân thuộc, em cùng A Phong lưỡng tình tương duyệt hy vọng anh chị có thể thành toàn.” Bạch Thanh Thanh cúi đầu, trên mặt tản ra một mạt ửng đỏ.

“Chuyện của hai người ai ai cũng biết, đính hôn là chuyện sớm hay muộn, hà tất nhất thời nóng lòng chứ?” Ngô Tuyết Lan nghi hoặc, ánh mắt liếc hướng Lãnh Húc Nghiêu.

“Bọn em……” Bạch Thanh Thanh dựa vào trong ngực Lãnh Phong, giao quyền nói câu tiếp theo cho anh ta.

“Bởi vì Thanh Thanh mang thai.” Nhẹ nhàng bâng quơ ném ra một quả bom, Lãnh Phong trên mặt là vẻ vui sướng mới làm cha.

“Chú có biết đây là chuyện lớn cỡ nào không?” Lãnh Húc Nghiêu thoáng ngồi thẳng người, trên mặt mang theo vẻ mưa gió sắp đến.

“Chưa kết hôn đã có thai là em sai, nhưng việc đã đến nước này em hẳn là cho Thanh Thanh một cái danh phận.” Lãnh Phong suy sụp cúi đầu, nhưng như cũ kiên trì ý nghĩ ban đầu.

“Các người thật là làm tốt lắm.” Lãnh Húc Nghiêu cười lạnh một tiếng, Ngô Tuyết Lan rõ ràng cảm giác được anh bất mãn.

“Thật xin lỗi anh, đây đều là em sai, do em quá mức sơ suất, là em không biết xấu hổ, là em quá yêu A Phong mới làm ra chuyện sai trái như vậy, anh muốn trách thì trách em đi!”

Bạch Thanh Thanh giơ tay che mặt, khóc thút thít dáng vẻ hoa lê dính mưa làm tâm người mềm nhũn.

“Nếu cũng đã như vậy, để bọn họ đính hôn là được.” Ngô Tuyết Lan lắc lắc đầu, việc này rõ ràng là sau này mới có thể xảy ra, chỉ là thời gian sớm hơn mà thôi.

Một đời nguyên chủ kia Bạch Thanh Thanh cũng là chưa kết hôn đã có thai, chỉ là kia đã chuyện sau khi tốt nghiệp đại học. Khi đó ông Lãnh bà Lãnh vẫn như cũ không vừa lòng lắm với Bạch Thanh Thanh, nhưng nể mặt cháu trai vẫn đồng ý hai người kết hôn, dù sao cháu trai bọn họ không thể lưng đeo tiếng xấu con ngoài giá thú, đồng thời cũng hòa hoãn quan hệ mẹ chồng nàng dâu.

“Cứ như vậy đi!” Lãnh Húc Nghiêu hừ lạnh một tiếng, kéo Ngô Tuyết Lan rời đi.

Lãnh Phong sắc mặt vui vẻ, ôm Bạch Thanh Thanh nhẹ giọng an ủi, cuối cùng cũng được như ý nguyện.

Ngô Tuyết Lan vừa lúc nhìn thấy màn này, trên mặt lộ ra biểu cảm thảm không nỡ nhìn.

“Sao vậy?” Lãnh Húc Nghiêu nhận thấy được vẻ mặt này, kỳ quái hỏi.

“Lãnh Phong ngày thường lạnh nhạt như vậy, sao gần đây như là thay đổi thành người khác, thật làm người chịu không nổi.” Ngô Tuyết Lan chà xát cánh tay, cảm thấy thật buồn nôn.

“……” Lãnh Húc Nghiêu không đáp lời, chỉ là cởi áo khoác ra đắp trên vai Ngô Tuyết Lan.

Mùi cỏ xanh trên người nam nhân dần dần tới gần, mặt Ngô Tuyết Lan nóng lên, ngoài miệng như cũ nói, “Bây giờ là mùa hè, anh muốn em nóng chết sao?”

“Không có, anh sợ em lạnh.” Lãnh Húc Nghiêu có chút vô thố, chỉ là sắc mặt bình tĩnh.

Giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông cố tình đè thấp, Ngô Tuyết Lan lẩm bẩm nói, “Không có việc gì làm nam ấm áp như vậy làm gì? Không hợp với khí chất của anh một chút nào.”

Lãnh Húc Nghiêu rõ ràng nghe được, sắc mặt thoáng hiện rõ ý cười.