Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 18: Vả Mặt Chân Ái Bạch Liên Hoa Vườn Trường ( 17 )




Sự việc sau đó Lãnh gia giải quyết thế nào Ngô Tuyết Lan không quan tâm lắm, nhưng biết sao được cô có 008 mà, muốn bỏ qua cũng khó.

“Nghịch tử…… Mày quỳ xuống cho tao.” Ông Lãnh cũng sắp tức lệch mũi, vốn tưởng rằng Lãnh Phong đã làm ông thất vọng tột đỉnh rồi, không còn gây thêm sóng gió gì nữa.

Nhưng ông vẫn đánh giá cao chính mình, Lãnh Phong là con ông, sao ông có thể mặc kệ?

Lãnh Phong quật cường không muốn quỳ xuống, nhưng thấy anh mắt bà Lãnh và sự phẫn nộ của ông Lãnh cùng với Bạch Thanh Thanh khiếp đảm làm anh ta không thể không quỳ xuống.

“Ba con sai rồi, sau này con không dám nữa.” Lãnh Phong cúi đầu làm như hổ thẹn không chịu nổi, nhưng người nào hiểu anh ta đều biết anh ta đang che giấu cảm xúc.

“Mày sao lại không biết cố gắng như vậy chứ? Bạch Thanh Thanh rốt cuộc có cái gì tốt?” Thấy Lãnh Phong bướng bỉnh như vậy, ông Lãnh sinh ra từng đợt cảm giác vô lực.

Ông nhìn Bạch Thanh Thanh cúi đầu lúng ta lúng túng không nói, trừ dáng dấp không tồi ông nhìn không ra bất kỳ ưu điểm gì, khí độ như vậy sao có thể gả vào gia tộc như Lãnh gia? Sao có thể so được với nha đầu Tuyết Lan kia?

“Tuyết Lan rốt cuộc có gì không tốt? Vậy mà khiến mày không tiếc ruồng bỏ cha mẹ cũng muốn hủy bỏ hôn ước. May mắn Húc Nghiêu hiểu chuyện, mới khai quật được viên minh châu như con bé, không đến mức dẫm đạp vật quý.”

Lãnh Phong ngẩng đầu hốc mắt đỏ bừng, trong mắt tràn ngập bài xích, thấp giọng giận dữ hét.

“Ngô Tuyết Lan có cái gì tốt? Điêu ngoa tùy hứng ngu muội vô tri, người phụ nữ như vậy làm sao xứng cùng con ở bên nhau? Thanh Thanh thuần khiết thiện lương thông minh hiểu chuyện, thật lòng yêu con, sao hai người lại không chấp nhận cô ấy?”

“A Phong, con còn tuổi nhỏ biết cái gì là tình yêu? Lỡ như người ta dụng tâm kín đáo thì phải làm sao đây?” Bà Lãnh có ý ám chỉ, ánh mắt dừng trên người Bạch Thanh Thanh.

“Con đã mười tám tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, hai người đều không có quyền can thiệp vào hôn nhân của con, đừng mơ lấy hôn nhân của con làm lợi thế.” Lãnh Phong nhớ tới lời nói vô tình của Bạch Thanh Thanh, hướng về phía ông Lãnh rít gào.

Đột nhiên cả phòng yên tĩnh, tất cả người ở đây đều ấp úng nói không ra lời, ông Lãnh thấy con trai mình nhìn từ nhỏ đến lớn lệ nóng doanh tròng.

“Được…… Được…… Đây là con trai tốt của tôi, thì ra mày cho tới nay đều xem ba là người như vậy sao?” Ông Lãnh lảo đảo thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, vừa vặn được Lãnh Húc Nghiêu vừa về đỡ lấy, đầy mặt mỏi mệt nản lòng.

“Ông à, A Phong nó không có ý này.” Bà Lãnh cũng bị một câu kinh người này làm sợ ngây người, nhưng đến cùng vẫn là sự quan tâm với con trai chiếm cứ hết thảy, không tự chủ được mở miệng.

“Thôi, ba cũng mặc kệ mày. Sau này mày muốn cưới ai thì cưới, đây đều là tự do của mày, chỉ mong tương lai mày đừng khóc cầu ba.” Ông Lãnh vẫy vẫy tay như bị rút cạn sức lực, dựa vào người Lãnh Húc Nghiêu.

“Cảm ơn ba.” Lãnh Phong muốn quanh co, cùng Bạch Thanh Thanh liếc nhau hai người lập tức trăm miệng một lời nói.

Bà Lãnh đã không biết nói cái gì cho phải, bà ta thật sự là coi thường Bạch Thanh Thanh, nhưng hiện tại căn bản không tới lượt bà ta nói chuyện, chỉ có thể nhẫn nhịn, chỉ là trong lòng trước sau có loại dự cảm không ổn.

“Ba già rồi cũng mệt mỏi, công ty đều phải giao cho người trẻ tuổi đi làm.” Lãnh phụ dừng một chút, chán ghét nhìn phản ứng của mọi người.

Trên mặt mẹ con Lãnh Phong tràn ngập vui mừng, Bạch Thanh Thanh cúi thấp đầu cũng che dấu không được khóe miệng nhếch lên, chỉ có Lãnh Húc Nghiêu không chút gợn sóng.

“Trước đó tôi đã từng nói muốn giao sản nghiệp cho Húc Nghiêu, sau này tôi sẽ thanh thản ổn định dưỡng lão.” Lời này không khác sét đánh giữa trời quang, ba người khác ở đây đều thay đổi sắc mặt.

“Lão gia, A Phong của chúng ta đây làm sao bây giờ? Nó chính là con trai ruột của ông, ông cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia chứ!” Bà Lãnh không cam lòng con trai mình vớt không được chút gì, lập tức nhảy ra vì anh ta tranh thủ ích lợi, gấp tới thiếu chút nữa dậm chân.

Không đợi ông Lãnh trả lời Lãnh Húc Nghiêu liền nói tiếp: “Tôi và ba đã thương lượng xong, trước khi Lãnh Phong tốt nghiệp đại học toàn bộ phí dụng của nó tôi sẽ chi trả toàn bộ, sau khi tốt nghiệp tất nhiên sẽ tìm cho nó một công việc tốt.”

Về phần cái gọi là công việc tốt này là cái gì? Vậy muốn xem biểu hiện của Lãnh Phong.

Những lời này cũng không nói ra, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được, cho dù là bà Lãnh cũng hiểu rõ.

Vậy chẳng khác nào Lãnh Húc Nghiêu khống chế toàn bộ của Lãnh Phong, tương lai của Lãnh Phong như thế nào tất cả đều do người anh trai này định đoạt, anh vui vẻ thì cho anh ta tới một nơi tốt, không vui thì cái gì cũng không vớt được.

“Ba, con cũng là con của ba, ba sao có thể đối xử với con như vậy?” Lãnh Phong chấp mê với tình ái, nhưng không phải đồ ngốc.

“Giao Lãnh thị giao cho mày chỉ biết đem nó làm hỏng.” Ông Lãnh hạ quyết tâm, nếu Húc Nghiêu không đồng ý tiếp nhận công ty ông có thể sẽ nhiều kiên nhẫn với A Phong một chút, nhưng châu ngọc ở trước ai lại đi lựa chọn gỗ mục đâu chứ?

“Được rồi, tôi mệt rồi. Các người đều giải tán đi!” Ông Lãnh không nghĩ lại dây dưa tiếp, để Lãnh Húc Nghiêu đỡ lên lầu.

Màn hình ảo trôi nổi giữa không trung dần dần biến mất, Ngô Tuyết Lan một tay chống cằm hãy còn trầm tư.

Trong trí nhớ của nguyên chủ Lãnh Húc Nghiêu chưa từng xuất hiện, thế nên Lãnh Phong là người thừa kế duy nhất, dù cho ông Lãnh trăm điều không ưng cũng chỉ có thể tùy anh ta, bây giờ thêm một người cạnh tranh, Lãnh Phong chẳng qua cũng chỉ như thế.

“008, hình như ta trừ việc giải trừ hôn ước liền không có tác dụng khác, còn chưa tới kịp tiếp tục hành động địch nhân liền suy sụp, thật không thú vị.”

Ngô Tuyết Lan cười hì hì, mặc kệ là ai làm, chỉ cần làm đôi tra nam tiện nữ này không cao hứng cô liền vui vẻ. Đặc biệt là Bạch Thanh Thanh, sắc mặt cô ta không thích hợp nhưng cũng không tránh được đôi mắt cô.

【 Ký chủ chỉ cần đạt tới mục đích là được. 】008 lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, quá trình không quan trọng.

“Đột nhiên cảm thấy chậm trễ quá rồi, ngày mai ta cần làm một hồi trò hay.” Ngô Tuyết Lan duỗi duỗi người cười thần bí, đáng tiếc 008 cũng không có lòng hiếu kỳ.

Sáng sớm ngày kế, Ngô Tuyết Lan thay áo len quần jean được Lãnh Húc Nghiêu đưa đến trường học, không sai chính là Lãnh Húc Nghiêu, lúc Ngô Tuyết Lan thấy anh cũng rất kinh ngạc.

Nhưng nghĩ đến giao ước ban đầu cô cũng bình thường trở lại, rất là vui vẻ tiếp nhận.

“Nếu em và em trai em dâu của anh có xích mích, anh sẽ giúp ai?” Nhàm chán hết sức, Ngô Tuyết Lan đột nhiên muốn làm khó Lãnh Húc Nghiêu một chút, ngay cả khi khả năng không lớn cũng được.

“Ngày đó anh đã từng nói, anh giúp em.” Lãnh Húc Nghiêu không có mất kiên nhẫn, nghiêm túc giải đáp. Anh cũng không có tình cảm anh em gì với Lãnh Phong, có thể thấy Lãnh Phong cũng như thế, anh trời sinh tính cách đạm mạc, đừng nói là em trai khác mẹ Lãnh Phong dù là ông Lãnh cũng là như thế.

Đương nhiên, thiếu nữ trước mặt là một ngoại lệ, một bất ngờ xinh đẹp.

“Em biết rồi.” Ngô Tuyết Lan cười cười, như vậy cô có thể thẳng tay mà làm.

Khi xuống xe vừa lúc gặp được Lãnh Phong, lúc anh ta thấy hai người Ngô Tuyết Lan sắc mặt chớp mắt nhăn nhó, vẫn là không tình nguyện đi lên.

“Anh.” Dáng vẻ tựa như không nhìn thấy Ngô Tuyết Lan.

“Này, anh không nhìn thấy một người sống lớn như tôi sao? Gọi chị dâu.” Ngô Tuyết Lan ác ý tràn đầy cười, nhịn không được kiêu căng lên.

Lãnh Phong sắc mặt càng khó nhìn, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Lãnh Húc Nghiêu, ý đồ nhận được đáp án phủ định. Muốn cho anh ta gọi vị hôn thê cũ điêu ngoa là chị dâu, anh ta thật sự là gọi không ra, khó có thể mở miệng.

“Tuyết Lan là bạn gái tôi, tiếng chị dâu này nên gọi.” Lãnh Húc Nghiêu tất nhiên là giúp bạn gái nhỏ nhà mình, thanh âm hờ hững nói.

“Chào anh trai chào chị dâu, A Phong thân thể không thoải mái, bọn em đi trước.” Dứt lời, Bạch Thanh Thanh nhanh chóng kéo Lãnh Phong bỏ chạy.

“Ai thèm cô ta gọi chứ!” Ngô Tuyết Lan khoanh tay trước ngực biểu tình kiêu căng, khóe miệng cong lên lại càng lúc càng lớn.