Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 79: Tỷ tỷ phẫn nộ 8




"Hàm Hàm không nên nghĩ những thứ không có kia, con phải có lòng tin đối với mình! Chẳng phải tiểu tử thúi nhà bác vì có thể cưới cháu vào tay mà tan việc cũng không thèm về nhà, mỗi ngày chạy về hướng nhà con? Bác cũng lo lắng, tương lai các con kết hôn, bác thấy không phải Lục gia chúng ta cưới con dâu, mà là An gia các ngươi cưới con rể mới đúng!"

Tất cả mọi người phối hợp cười lên, khuôn mặt Lâm Tịch cũng đỏ lên như bọn họ mong muốn, len lén nhìn sang Lục Thời Dã một cái: "Bác Lục nói là sự thật? Anh vì gặp em mới mỗi ngày ở tại nhà em?"

Người mình yêu nói trước mặt mọi người rằng vì cô gái khác mới đến nhà mình, mà cô gái đó lại là chị gái mình, hỏi ngươi có đau lòng hay không? Đau lòng hay không đau lòng?

Lục Thời Dã siết chặt nắm đấm, mới có thể khiến mình bình tĩnh nói chữ: "Phải."

"Hu hu~hu!" An Tử Tình đột nhiên khóc ra tiếng, thấy tất cả mọi người trong phòng đều nhìn mình, vội vàng lau nước mắt, nặn ra một nụ cười: "Con thật sự vui mừng, chị có thể tìm cho con một người anh rể ưu tú như anh Lục, hai người.."

Cô ta thật sự nói không được, nghẹn ngào nói: "Nhất định phải hạnh phúc" sau đó đầu cũng không quay lại xông ra khỏi phòng bệnh!

Sắc mặt Lục Thời Dã trắng bệch như tờ giấy, Tử Tình, em là người thiện lương như thế, đơn thuần, tốt đẹp như vậy! Em có biết hay không, đánh mất em, nhân sinh của anh, làm sao còn có thể hạnh phúc!

Anh ta vừa muốn đuổi theo ra ngoài, lại bị một đôi tay kéo lại ống tay áo, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt tràn đầy chờ mong của An Tử Hàm.

Làm sao Lâm Tịch có thể để Lục Thời Dã đuổi theo ra ngoài, cô cũng rất tốt bụng nha, phải sáng tạo cơ hội cho em rể La Thuấn còn đang ở thời kỳ mập mờ, nếu không chẳng phải uổng công cô buộc Từ mỹ nữ che giấu lương tâm và y đức mạo hiểm nói dối diễn kịch cùng cô?

Trong cốt truyện chính là như vậy, An Tử Hàm bởi vì đi cùng Lục Thời Dã mới mất đi một cái chân, thế là em gái từ bỏ tình yêu và hạnh phúc đời này của mình, chỉ vì tác thành một mảnh tình si của chị gái.

Sau đó, em gái đi theo người chồng giàu có kết hôn du lịch, chu du thế giới, hơn nữa lâu "Ngày" sinh tình, cuối cùng tìm được hạnh phúc của mình.

Quả nhiên là người tốt sẽ được đền đáp, cho nên cô chị cướp đoạt tình yêu của người khác mới có cuộc sống không hạnh phúc như vậy!

Sau đó tất cả mọi thứ cũng đâu vào đấy bắt đầu tiến hành.

Lâm Tịch yên tâm chuẩn bị phẫu thuật ở bệnh viện, bởi vì xuất viện liền tổ chức hôn lễ cho bọn họ, thời gian gấp gáp, cho nên hai nhà An, Lục đều bận rộn lên kế hoạch cho hôn lễ, nên giao nhiệm vụ chăm sóc An Tử Hàm cho em gái tốt An Tử Tình vốn có tình cảm rất sâu đậm từ thuở nhỏ.

Nhưng điều ai cũng không ngờ tới là, xem như An Tử Tình đến bệnh viện, cũng chỉ đến điểm danh liền đi, sau đó buổi tối lại trở về với vẻ mặt đỏ bừng.

Rất khả nghi, Lâm Tịch ngửi thấy mùi gian tình tràn đầy, La Thuấn ra tay rất nhanh! Chẳng qua cô sẽ không nhiều chuyện đi nhắc nhở Lục Thời Dã đang bận rộn như chó bởi vì hôn lễ của mình!

Vì La Thuấn có thể thành công cưới được An Tử Tình, Lâm Tịch cũng hao hết tâm sức!

"Rốt cuộc cô đang làm cái gì? Chị gái, tôi cảm thấy trong mắt của chị tràn đầy tính toán!" Em gái ruột không đáng tin cậy, Từ Mạn Vân đã kiêm chức hộ công cho Lâm Tịch.

"Tôi bị em gái cắm sừng rồi, nào có tâm tư tính toán cái gì? Người ta đang bận ưu thương đây!" Lâm Tịch mới không thừa nhận, đưa tay tiếp nhận cơm hộp bác sĩ Từ mang đến cho mình, vẻ mặt lập tức đau khổ: "Cơm cho bệnh nhân, cơm cho bệnh nhân, một bát cháo hai trứng gà, ba ngày ăn xong hoàn toàn xong đời! Tôi nói này mỹ nữ, cô không thể đổi một chút đồ ăn khác sao?"

"Đổi cái gì? Chỉ có cháo loãng!" Từ đại mỹ nữ đối mặt với cơm nước đơn điệu của mình, không hề có một chút áy náy nào mà nói: "Muốn tôi nấu cơm, còn khó hơn so với việc muốn tôi không lạc đường." Nói xong cho Lâm Tịch một ánh mắt "Có ăn cũng không tệ rồi."

Từ Mạn Vân ngồi ở mép giường nhìn Lâm Tịch ăn những thứ mình mang đến giống như ăn thuốc chuột: "Nói rồi, thứ nhất, không cho phép chuyện của các người liên lụy đến bệnh viện, thứ hai, để báo đáp, sau khi xuất viện cô nhất định phải dọn đến nhà tôi nấu cơm cho tôi một tháng!"

Lâm Tịch trừng mắt: "Cô xác định cô là một bác sĩ chứ không phải là một tên gian thương? Chẳng qua chỉ giúp tôi nói một câu mà thôi, chị hai, cô liền âm mưu nô dịch bản cung một tháng?"

Từ Mạn Vân bĩu môi: "Cô mới là gian thương đấy! Là một bác sĩ vậy mà giúp đỡ người bệnh nói dối tăng thêm bệnh tình, làm không cẩn thận tôi sẽ bị người ta khởi tố! Chuyện liên quan đến vấn đề danh dự và phẩm đức nghề nghiệp cả đời tôi, rất nghiêm trọng có được hay không! Nếu như không phải tôi thật sự cảm thấy cô rất đáng thương, coi như cô liên tục đảm bảo sẽ không liên lụy đến bệnh viện, tôi cũng không thể làm chuyện như vậy!"

Lâm Tịch ngăn cản cảm xúc kích động của bác sĩ Từ: "Thôi tôi sai rồi, đại bác sĩ, hiện tại ngậm miệng đi, em gái tôi đến "Điểm danh" đấy!"

Từ Mạn Vân quay đầu, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy sắc xuân của An Tử Tình từng bước nhẹ nhàng đi vào.

Từ khi An Tử Tình chẳng biết làm sao lại biết ý nghĩa "Atacama" liền phá lệ nhìn cô bác sĩ độc miệng này không vừa mắt, người lớn lên xinh đẹp lại còn trẻ như vậy, yêu kiều mềm mại, thấy thế nào cũng không giống như một bác sĩ, công việc chắc chắn lai lịch bất chính, hết lần này tới lần khác chị gái mình lại thích, vậy mà còn chung đụng như chị em với loại người như vậy, quan hệ còn tốt hơn so với mình!

An Tử Tình cúi người, nói với Lâm Tịch bằng một tiếng "Thì thầm" mà Từ Mạn Vân có thể nghe thấy được: "Chị, tại sao bác sĩ Từ này luôn vào trong phòng bệnh của chị? Không quen không biết, chị cũng phải cẩn thận một chút, dù sao anh rể đẹp trai như vậy, mà bây giờ chị lại bị thương.."

Em gái tri kỷ cho cô một ánh mắt "Chị hiểu mà," khinh bỉ nhìn sang Từ Mạn Vân.

Từ Mạn Vân đứng lên, lấy cơm hộp Lâm Tịch đã ăn xong, giọng nói không nhanh không chậm truyền tới: "Đúng là phải cẩn thận đấy, con người của tôi ghét nhất là người không biết xấu hổ, chuyên thích đào góc tường của chị em!"

An Tử Tình bị lời của cô ấy làm cho giật nảy mình, ánh mắt chuyển động len lén liếc Lâm Tịch vài lần, chẳng lẽ chị ấy biết chuyện gì nên cố ý để bác sĩ Từ nói lời như vậy?

Thấy trên mặt Lâm Tịch vẫn mang theo nụ cười ấm áp bình tĩnh như cũ, giống như không nghe thấy, trái tim mới buông xuống.

An Tử Tình không khỏi cảm thấy buồn cười, chị mình sao có thể là loại người như vậy! Hơn nữa, bây giờ mình đã xác định quan hệ cùng La Thuấn, nhớ lại anh ấy ôm ghita hát tình ca cho mình trong quán bar, vẻ mặt An Tử Tình cười ngọt ngào đầy thỏa mãn, La Thuấn không có cao lớn đẹp trai như Lục Thời Dã, nhưng cũng không kém bao nhiêu, cộng thêm nền tảng kinh tế tốt nên anh ấy tự có uy tín của riêng mình, La Thuấn đi nhiều thấy rộng dĩ nhiên cũng không phải Lục Thời Dã vừa mới ra trường lập tức đi làm có thể so sánh được.

Bây giờ suy nghĩ một chút, thật ra Lục Thời Dã cũng không tốt mấy, có thể..

Bởi vì anh ta là người chị ấy thích.

An Tử Tình nhìn An Tử Hàm bó thạch cao trên đùi, trong lòng có một loại sung sướng không thể giải thích được: Mọi thứ của chị ưu tú hơn tôi thì thế nào? Còn không phải xem người đàn ông tôi không cần làm bảo bối?

Từ nhỏ chị gái đều mạnh hơn cô ta về mọi thứ, ai nhìn thấy chị em bọn họ cùng nhau, đều nói chị gái tốt cái này tốt cái kia, giống như cô ta chưa từng tồn tại, cô ta mãi mãi sống dưới cái bóng của chị mình, vĩnh viễn là người không có tên "Em gái An Tử Hàm."

Cho nên, cô ta dứt khoát dùng phương pháp trái ngược.

Chẳng phải cái gì chị cũng tốt, vậy cái gì cô ta cũng không tốt, cả lớp thi chị đứng thứ nhất, mẹ vui mừng khen ngợi chị ấy, nhưng chỉ cần cô ta bi thương ngồi một mình trốn ở trong góc, ba lập tức sẽ tới ôm cô ta an ủi rất lâu!

An Tử Tình nhìn thấy thất vọng trên mặt chị gái, cô ta biết cô ta đã thắng, ít nhất, ba là của cô ta, mà mẹ luôn tuân theo mọi quyết định của ba!

An Tử Tình dần dần học được cách dùng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt đạt được các loại mục đích cho mình, chị ưu tú lại như thế nào? Thứ gì chị cũng không thể giành qua mình!

Một ngày nào đó, người khác lại giới thiệu chị em bọn họ, sẽ nói, đây là chị gái An Tử Tình..