Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 64: Nhiệm vụ thí luyện cuối cùng 17




Edit: Jess93

Tay Chu Hiểu Lan run rẩy, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cô ta dùng tốc độ nhanh nhất đặt tên lên nỏ, lại một tiếng "Vút" bắn trúng thân thể con trăn khổng lồ, nhưng cùng lúc đó, cái miệng lớn như bồn máu rậm rạp những chiếc răng sắc nhọn đã cắn hết một phần ba thân thể Giang Bội Linh!

"Tiểu Linh!" Nước mắt Chu Hiểu Lan chảy xuống! Giang Bội Linh bị cắn xé nửa người trên, khả năng cô ta có thể còn sống sót cơ bản là không có!

Chu Hiểu Lan luôn luôn tỉnh lập tức táo đỏ cả vành mắt, biết rõ không thể giúp được gì, vẫn cầm mũi tên còn lại duy nhất bắn ra ngoài!

Không biết con trăn khổng lồ bị mất máu quá nhiều, vết thương quá nặng hay là rốt cuộc độc phát, nó vẫn cắn thân thể Giang Bội Linh trong miệng, nặng nề ngã xuống đất.

Chu Hiểu Lan lảo đảo đi về phía con trăn lớn, Lâm Tịch cũng chậm rãi theo sau, liềm Giang Bội Linh rơi cách xác con trăn khổng lồ không xa, Lâm Tịch cầm lên, vứt đi khẩu súng ngắn đã không còn đạn.

Đợi cô từng bước từng bước đi qua, Chu Hiểu Lan đang nghĩ cách kéo Giang Bội Linh từ trong miệng con trăn khổng lồ.

Nhưng mà, nói nghe thì dễ!

Lớp răng khổng lồ đó giống như từng cây đinh mạnh mẽ đóng vào thân thể Giang Bội Linh!

Sau một hồi chiến đấu, Chu Hiểu Lan đã không còn sức lực, nếu như trong lòng không có một cơn dữ giận chống đỡ, cô ta cũng không biết làm thế nào để đến đây!

Giang Bội Linh đã chết! Cô gái ngây thơ ngốc nghếch đó, người dễ dàng vui vẻ, dễ dàng bi thương, vừa nhát gan lại vừa nghe lời đã chết!

Vào ngày cuối cùng, sinh mệnh như sương sớm, táng thân trong miệng rắn!

Chu Hiểu Lan cũng không kìm nén tiếng khóc nữa, cô ta giống như phát điên muốn cạy hàm răng trắng của con trăn khổng lồ kéo Giang Bội Linh ra ngoài, nhưng những thứ đó giống như móc câu đâm vào thân thể Giang Bội Linh, vì vậy tất cả hành động của Chu Hiểu Lan đều là phí công!

Lâm Tịch nói: "Chị Lan, chị đừng như vậy! Chúng ta đã cố gắng hết sức! Chị buông Tiểu Linh ra đi, khí lực tôi lớn hơn chị, để tôi."

Chu Hiểu Lan yên lặng rơi lệ, nhường ra vị trí.

Lâm Tịch ngồi xổm xuống, cố gắng tách miệng con trăn ra, con trăn đó cắn rất chặt, Lâm Tịch vậy mà cũng không làm gì được. Lúc cô đang chuẩn bị lấy chiếc rìu phía sau lưng mình..

"Bốp! Bốp bốp! Bốp bốp bốp!" Một tràng tiếng vỗ tay có nhịp điệu truyền đến.

Một người đàn ông vỗ tay chậm rãi đi ra từ phía sau một thân cây, bên cạnh anh ta, có hai con sư tử và một con báo săn, mà con sói vốn vây công bọn họ cũng ở trong đó!

Đây là một người đàn ông gầy gò có dáng người trung bình, khoảng chừng ba mươi tuổi, anh ta mặc một bộ trang phục thời Đường.

Dáng vẻ người này cũng thanh tú, chẳng qua hai mắt hơi lõm xuống, trước mắt một mảnh xanh đen, nhìn có vẻ hơi hung ác nham hiểm, cùng bộ dáng nhàn nhã mà anh ta bày ra không hài hòa.

Anh ta giơ bó đuốc, bày ra dáng vẻ bí hiểm nhàn nhã đi bộ, mỉm cười thân sĩ đối với Lâm Tịch và Chu Hiểu Lan: "Chào buổi tối, các quý cô, biểu hiện của các người thật sự là quá đặc sắc! Đặc sắc đến mức tôi có chút không đành lòng tổn thương các người!"

"Hóa ra là ngươi giở trò quỷ!" Lâm Tịch đã nói mà, làm sao những động vật này lại liên hợp thành nhóm đi săn chứ!

"Không sai, cô ưu tú như vậy, nhất định cũng là thí luyện giả! Nhưng đáng tiếc cô gặp tôi!" Người đàn ông lắc đầu, trong miệng phát ra tiếng "Chậc chậc" tiếc hận.

"Làm sao, chẳng lẽ ngươi cũng là thí luyện giả?" Khuôn mặt Lâm Tịch lộ vẻ kinh ngạc hỏi.

Người đàn ông mang theo khí thế đắc ý giống như tất cả mọi thứ đều ở trong bàn tay mình gật đầu: "Dĩ nhiên!"

Dựa vào ánh sáng yếu ớt từ bó đuốc của người đàn ông, Chu Hiểu Lan có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt và giọng điệu có vẻ khoa trương của đội trưởng nhà mình, cô ta biết, Băng Băng lại chơi xấu, nếu như không phải thi thể Giang Bội Linh còn đang ở trong miệng con trăn khổng lồ, suýt chút nữa cô ta đã bật cười.

Quả nhiên, Băng Băng yên lặng đưa cho cô ta một gốc cây nhỏ, tay làm bộ bôi lên, biên độ động tác rất nhỏ.

Chu Hiểu Lan giả vờ khóc thút thít lại đi kéo thi thể Giang Bội Linh, chẳng những che giấu động tác của Lâm Tịch, cũng che giấu động tác của mình, hai người lặng lẽ bôi chất lỏng của gốc cây đó lên da thịt lộ ra ngoài. Khóe miệng Lâm Tịch lộ ra một nụ cười mỉm, chị Lan thật sự là một cộng tác rất tốt và cực kỳ thông minh!

"Vậy chúng ta có thể hợp tác nha, không cần thiết phải sử dụng bạo lực đâu, có đúng hay không, anh trai!" Lâm Tịch dùng giọng nói ngọt ngào đến mức hơn bốn dấu cộng, ngay cả bản thân cô nghe vào cũng buồn nôn.

Người đàn ông nhìn Lâm Tịch với ánh mắt giống như nhìn đồ ngốc: "Ngay cả vũ khí các người cũng không có, muốn các người có tác dụng gì? Lập tức trời sáng chính là ngày thứ sáu, trong lúc làm nhiệm vụ thí luyện tôi đã học được thuật ngự thú, toàn bộ động vật trong rừng rậm này đều là những tùy tùng trung thành nhất của tôi, không cần phiền các người."

Dường như cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, người đàn ông mang theo tư thái của người thắng cuộc kiêu ngạo nói: "Có một chuyện có thể cô không biết, mỗi thí luyện giả giết thêm một đồng loại, sẽ gia tăng gấp bội điểm tích lũy thí luyện, cho nên, thay vì hợp tác với cô, tôi tình nguyện lựa chọn biến cô thành điểm tích lũy của tôi."

Nói xong, anh ta không còn nói nhảm, cúi đầu xuống dường như muốn ra chỉ lệnh cho những con vật đó công kích.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên vẻ mặt Lâm Tịch tràn đầy vui mừng hét về phía sau lưng người đàn ông: "Anh Vương, mau lên, giết chết anh ta đi!"

Người đàn ông quay đầu theo bản năng, sau lưng rỗng tuếch, anh ta biết không ổn, lại nghe thấy tiếng gió truyền đến từ phía sau đầu, âm thanh cuối cùng người đàn ông nghe thấy trong cuộc đời mình là tiếng xương cốt vỡ vụn!

Xương sọ của anh ta lõm vào thật sâu với một cây rìu vô cùng sắc bén của người Da đỏ!

Lâm Tịch lôi kéo Chu Hiểu Lan nhanh chóng bò lên dây leo gần đó.

"Có một chuyện có thể ngươi cũng không biết, võ công tỷ cao cường, có thể dùng rìu của người Da đỏ ném tới lấy mạng ngươi! Vì vậy, ngươi vẫn nên trở thành điểm tích lũy của ta thì hơn!" Lâm Tịch ngồi trên võng thở hổn hển lạnh lùng nói với thi thể trên mặt đất.

Rất nhiều người đều cảm thấy, thắng lợi không trang bức, giống như cẩm y dạ hành*.

*Cẩm y dạ hành: Mặc áo gấm mà đi ban đêm, không ai biết là áo gấm cả. Chỉ sự tốt đẹp không phô bày ra được.

Nhưng Lâm Tịch lại cho rằng, lúc có cơ hội có thể trực tiếp giết chết đối phương, tuyệt đối đừng dây dưa kéo dài với người ta, nếu không dễ dàng trang bức tới chết, chẳng phải trên TV cũng diễn như thế?

Nhân vật phản diện chết bởi vì nói quá nhiều, một chút cũng không sai!

Vì người điều khiển đã chết liên hợp lập tức sụp đổ, chúng tự giết lẫn nhau ở phía dưới, trong lúc nhất thời quỷ khóc sói gào, ở phía trên Chu Hiểu Lan nhìn đến kinh tâm động phách, may mắn bọn họ thoát khỏi chiến trường bò lên trên cây từ sớm, ngược lại những thảo dược bôi lên trên người không có cơ hội phát huy tác dụng.

Lâm Tịch thì đang cầu nguyện động tĩnh bên này lớn như vậy, tuyệt đối đừng hấp dẫn động vật hoặc nhân loại đến đây, nhất là thí luyện giả!

Thành thật mà nói hiện tại cô và Chu Hiểu Lan thật sự là hết đạn cạn lương, cùng đường bí lối.

Trải qua người thí luyện này, Lâm Tịch cũng hơi sợ hãi, cô cảm thấy mình cơ duyên xảo hợp cùng lão đầu học được hai mươi Đoạn Cẩm đã là rất may mắn, nhưng mà, con hàng này biết thuật ngự thú đấy! Ở trong rừng rậm như vậy, quả thật chính là vua của các loài thú, đúng không? Nếu không phải anh ta vẫn luôn xuôi gió xuôi nước nên khinh địch, chắc chắn sẽ là người sống thoải mái đến cuối cùng!

Chẳng qua Lâm Tịch suy đoán, anh ta cũng không phải khủng bố đến mức vô địch như vậy, đoán chừng số lượng dã thú anh ta có thể khống chế cũng có hạn, nếu không, anh ta cũng sẽ không chỉ huy một nhóm dã thú công kích bọn họ trước, sau đó mình lại ẩn núp chờ đợi trong bóng tối.

Nếu thật sự lợi hại như vậy, trực tiếp triệu hồi hàng trăm con dã thú đến dùng thực lực nghiền ép tất cả là OK, còn cần phải ẩn giấu thân hình đợi đến khi mọi chuyện đều kết thúc mới ra ngoài trang bức?

Lâm Tịch đang suy nghĩ viển vông, bỗng nhiên nghe thấy Chu Hiểu Lan thét lên một tiếng kinh hãi!