Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 240: Giang sơn của ta 15




Quả nhiên nhìn thấy Phương Nương và Khương San nổi lên xung đột, Viên Thư Ngưng cảm thấy hơi yên lòng.

Chỉ cần ả ngu xuẩn này có thể chế tạo ra càng nhiều đề tài, mọi người sẽ dần dần quên chuyện nàng ta từng bị treo trên cây.

Biểu ca cũng không từ bỏ ý muốn cưới Khương San về nhà, mặc kệ ai làm đương gia chủ mẫu cũng không ảnh hưởng tới nàng ta, dù sao cũng sẽ không phải là Viên Thư Ngưng nàng ta.

Đối với Viên gia không thể cung cấp bất kỳ trợ lực gì cho biểu ca, cô mẫu tuyệt đối sẽ không cân nhắc, cho nên Viên Thư Ngưng ngược lại hi vọng Khương San có thể làm đương gia chủ mẫu của nàng ta, dù sao nàng là một bao cỏ, chắc chắn biểu ca sẽ không thích nàng.

Cho nên mẫu thân nàng ta rất thanh tỉnh táo lại, chỉ dựa vào lần này, cùng cô mẫu náo loạn mấy ngày.

Kỳ thật vốn dĩ cô mẫu đã có ý định này, chẳng qua là muốn chờ sau khi chính chủ vào cửa, nếu không, vợ cả còn chưa cưới, đã cưới tiểu thiếp trước, dù sao cũng sẽ khiến người ta không thoải mái trong lòng.

Cô mẫu cũng hiểu rõ tùy ý nhà mẹ đẻ náo loạn như thế này đối với người nào cũng không tốt, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Diêu Lăng Dực ở trong lòng người Khương gia, thế là hai nhà hẹn xong, chờ đến sang năm sẽ lập tức lặng lẽ nâng nàng ta vào cửa.

Bây giờ đối với tất cả các hoạt động Viên Thư Ngưng không thể không tham gia, nhưng nhất định không được để người khác chú ý.

Tránh ở trong nhà không ra xã giao, sẽ để cho người ta cảm thấy chột dạ. Ba cô nương cùng nhau rơi xuống nước, chỉ có nàng ta được Đại Hoàng tôn cứu lên, nếu thời điểm nhạy cảm này đóng cửa không ra ngoài, khó tránh khỏi để người ta mượn cớ.

Chỉ cần đẩy Phương Nương ngu như lợn ra ngoài ngăn cản mũi tên, mọi người sẽ dần dần không nghị luận về nàng ta nữa.

Viên Thư Ngưng xưa nay vẫn biết ẩn nhẫn, cho tới bây giờ nàng ta không có hi vọng xa vời mình sẽ xếp thứ nhất trong số các quý nữ, nàng ta chỉ cần kéo theo vài người làm đệm lưng, không phải là người bị sỉ nhục đếm ngược từ dưới lên là được.

Tả Khanh Mân bình yên đứng ở bên cạnh, không nói một câu, đôi mắt chỉ thỉnh thoảng quét tới quét lui trên người Lâm Tịch.

Hiện giờ Diêu Văn Trạm tâm tâm niệm niệm làm thế nào nắm được Khương San trong tay.

Điều này khiến Tả Khanh Mân đau đớn.

Nhưng nàng ta bất lực.

Nàng ta cảm thấy mình và Viên Thư Ngưng cùng cảnh ngộ. Chẳng qua có một chút khác biệt chính là, Viên Thư Ngưng làm tiểu thiếp đã vừa lòng thỏa ý, Tả Khanh Mân nàng ta thì không.

Ngoại tổ nàng ta là người nổi tiếng từ thời tiền triều, phụ thân của nàng ta là Lại bộ Thị Lang, đã mơ hồ có dấu hiệu là người thay thế Lại bộ Thượng thư.

Một khi Lại bộ Thượng thư về hưu, rất có thể nàng ta chính là đích trưởng nữ của Lại bộ Thượng thư mới bổ nhiệm. Kết duyên với một vị Hoàng tôn cũng không tính là trèo cao đi.

Cho nên trong kế hoạch của Tả Khanh Mân, tốt nhất là để thanh danh Khương San bị bêu xấu, đến lúc đó hai người bọn họ cùng nhau vào phủ, địa vị không khác nhau chút nào, Tả Khanh Mân nàng ta liền chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, một khi giá trị của Khương San bị ép khô, chính là lúc nàng biến mất khỏi thế giới này.

Diêu Văn Trạm không phải là nam nhân bình thường, Tả Khanh Mân đã sớm nhìn ra hắn cũng không phải vật trong ao, hắn có thể có vô số nữ nhân, nhưng có thể công khai đứng ở bên cạnh hắn cùng hắn hưởng thụ thiên hạ này, nhất định phải là Tả Khanh Mân!

Một nữ nhân, vinh quang lớn nhất chính là thê bằng phu quý, mẫu bằng tử quý, dưới một người, trên vạn vạn người, Khương San chỉ là một bao cỏ bị làm hư, dựa vào cái gì có được vị trí Hoàng hậu!

Lâm Tịch tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm mấy ngày, dù sao cũng có chút lợi ích.

Triển khai toàn bộ ngũ thức cộng thêm tinh thần lực phụ trợ, làm sao có thể không biết có hai ánh mắt sáng rực vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.

Xem đi, dù sao coi như ngươi nhìn trên một tháng, lão tử vẫn xinh đẹp như vậy.

"Vũ phu thô tục thế nào?" Lâm Tịch rảnh rỗi hỏi lại.

"Bởi vì bọn họ có võ công ở trên người, cho nên mới có thể treo người khác ở trên cây." Phương Nương gần như là rống lên.

Nữ nhân này đầu óc có bệnh? Người trong toàn kinh thành đều biết chỉ có đám mãng phu giặc cướp nhà họ Khương mới động một chút lại treo người trên chạc cây.

"Mau bắt nữ nhân này lại, nàng ta cùng người khác thông dâm!" Lâm Tịch đột nhiên chỉ vào Phương Nương kêu lên.

Phương Nương quả thật sắp hỏng mất, miệng lưỡi Khương San bén nhọn không nói, còn luôn quấn lấy không rõ.

"Ngươi có bệnh sao, giữa ban ngày, dựa vào cái gì nói xấu ta?"

"Dựa theo logic của ngươi, vị cô nương này, có công phu trong người là có khả năng đem ngươi treo ở trên cây, tương tự như vậy, ngươi cũng mang công cụ thông dâm ở trên người, ta có lý do hoài nghi ngươi cũng là người như vậy, có lỗi sao?"

Mặc dù lời này của Lâm Tịch nói ra có ý quấy nhiễu, miễn cưỡng cũng coi như có lý. Nhưng mặc kệ thế nào, ngươi cũng là quý nữ trong kinh thành, đặc biệt nơi này vẫn là Định vương phủ, một tiểu thư khuê các, ngôn ngữ thô tục vô lễ như vậy, há miệng liền nói ra loại ngôn từ bất nhã kia, cũng chỉ có Khương gia mới có thể xem nàng như tròng mắt mà cưng chiều, đặt vào trong nhà mình coi như không nhét vào lồng heo ngâm xuống nước, cũng đuổi đến từ đường thanh tu hoặc là dứt khoát "Chết bệnh."

Phương Nương bị chắn ngược lại nghẹn lời, hơn nữa bị nói những lời như vậy trước mặt mọi người, chính mình lại nói không lại nàng, nhất thời xúc động phẫn nộ, gào lên: "Ngươi là đồ khốn nạn đê tiện, hung hăng càn quấy, ăn nói bừa bãi, ngươi đây là muốn ép chết ta sao! Vậy thì cùng chết đi!"

Nói xong nàng ta mất lý trí liều mạng nhào tới chỗ Lâm Tịch.

Lâm Tịch nhẹ nhàng quay người lại, làm bộ rút tay áo ra tránh né, châm bạc trong tay lại nhanh chóng đâm tới hai huyệt vị trên người Phương Nương.

Sau đó Phương Nương giống như con ruồi không có đầu "Ầm" một cái đụng phải.. Tả Khanh Mân.

Tả Khanh Mân lại dùng mông tiếp đất lần nữa, ngồi vững vàng dưới mặt đất, té ngã đến hai mắt trắng dã.

Lâm Tịch vội vàng chạy đến trước mặt nàng ta: "Nàng ta mắng ngươi là đồ khốn nạn đê tiện, ngươi đã làm chuyện tội ác tày trời gì? Tại sao ngươi còn muốn giết chết người ta? Ta cảm thấy ngươi là người hiền lành, không giống như những gì nàng ta nói nha!"

Tả Khanh Mân hít thở cũng đau đớn, nàng ta không hiểu, chẳng qua chỉ là xem náo nhiệt. Lần trước trực tiếp bị đụng rơi vào trong nước, bị hàn khí nhập thể, lần này lại không hiểu ra sao bị đụng trúng, nhưng mà cái gì nàng ta cũng nói không nên lời.

Cao nguyên Thanh Tạng kiêu ngạo trước ngực Tả Khanh Mân suýt chút nữa bị gia công thành sa mạc Sài Đạt Mộc, lần này bị đụng cực kỳ đau đớn, nàng ta cũng không biết là bị đụng gãy xương ngực hay là bị đụng đến đau xốc hông, dù sao là một câu cũng nói không nên lời, chỉ dùng tay chỉ Lâm Tịch.

Ngay cả ngón tay run rẩy cũng giống như lần trước đến kinh ngạc.

Nha hoàn Tả Khanh Mân mang đến vội vàng muốn đỡ tiểu thư nhà mình đứng lên, Lâm Tịch chặn lại nói: "Tốt nhất đừng di chuyển tiểu thư nhà ngươi, hiện tại nàng ta có khả năng bị thương xương cốt, nếu tùy tiện di chuyển, xương cốt bị gãy đâm trúng nội tạng cũng không phải là chuyện đùa."

Nha hoàn kia nhìn tiểu thư nhà mình đau đến mức toàn thân đều đang phát run, há miệng thở phì phò, một chữ cũng nói không nên lời, ngay cả bờ môi cũng bầm đen phát tím, nước mắt liền chảy xuống, không tự giác cãi lại: "Còn không phải là bởi vì ngươi, tại sao hai người các ngươi cãi nhau lại đụng tiểu thư nhà chúng ta?"

Lâm Tịch thản nhiên nói: "Tả tiểu thư, nha đầu quý phủ thật có quy củ, nói chuyện cũng rất có đạo lý! Cũng không phải ta đụng vào ngươi, chuyện này cũng có thể trách đến trên người ta? Xem ra vận số ta không tốt, gần đây vẫn nên ít đi ra ngoài thì hơn. Ta thấy hay là ta không cần đi vào, cuối cùng cũng không có duyên với thập bát học sĩ của Định vương phi nương nương, rõ ràng ta đã làm được bài thơ hay như vậy."

Đám người mắt trợn trắng, cái đó mà ngài gọi là thơ sao? Tiệm thuốc Bích Liên có được không?

Bên cạnh Diêu Lăng Xung thấy nàng thế mà nói đi là đi, nhất thời khẩn trương, nếu nàng đi thật, chẳng phải mẫu phi và mình uổng công bận rộn một trận?