Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 130: Dịch Dương, thật xin lỗi 22




Tỉnh L, thuộc vùng khí hậu ôn đới gió mùa, mùa đông ít mưa mà nhiệt độ thấp, trên cơ bản vừa vào đông, lọt vào trong tầm mắt đều là cành lá khô héo.

Trước khi kết thúc tiết tự học cuối cùng vào buổi tối, giáo viên chủ nhiệm đột nhiên tuyên bố một tin tức khiến mọi người phấn chấn, lớp học nhận được một khoản tài trợ để tổ chức hoạt động cắm trại trong rừng mưa nhiệt đới kéo dài ba ngày.

Chuyện như vậy không có gì lạ tại Thịnh Duệ, tâm tình của vị Thái tử này, Đại tiểu thư kia dù có quá tốt hay không hoặc là ăn no lên cơn điên, chỉ cần làm nũng với người trong nhà: Hôm nay ta mẹ nó không muốn đi học, lập tức có thể được thỏa mãn yêu cầu của mình thông qua con đường này.

Điều kiện tiên quyết là -- tiền.

Tiền, tiền, tiền!

Chuyện quan trọng phải nói ba lần.

Chỉ cần cho đủ tiền, chơi mấy ngày ngươi nói là được..

Chỉ cần cho đủ tiền, chơi như thế nào cũng ngươi nói là được..

Đột nhiên cảm thấy Thịnh Duệ rất bẩn..

Lúc bình thường với kiểu xuất hành này, người tham gia chỉ cần mang theo chính mình là đủ rồi, mọi thứ khác đều do nhà tài trợ hoặc nhân viên nhà trường sắp xếp.

Vì vậy thường thường sẽ thấy học sinh một lớp nào đó, chỉ nghe một tiếng hoan hô, cả lớp sẽ trùng trùng điệp điệp chạy ra ngoài, sau đó hai ngày hoặc là ba ngày sau lại phơi phới trở về, không cần hỏi, lại có đại gia coi tiền như rác đập tiền mời mọi người đi chơi. Đây là một trong những điểm nổi bật trong quá trình học tập tại Thịnh Duệ, dù sao cũng là trường học nội trú, một tháng chỉ có ba ngày nghỉ, muốn đi ra ngoài chơi toàn bộ nhờ vào tài trợ nha!

Vào mùa đông ảm đạm đìu hiu, học sinh toàn trường đều mang vẻ mặt tràn đầy đau khổ, chỉ có ta là vui vẻ, sao không khiến mọi người vô cùng kiêu ngạo, tràn ngập chờ mong?

Đề nghị cắm trại trong rừng nhiệt đới được mọi người khen ngợi, lớp học của Lâm Tịch sôi trào, lớp bên cạnh cũng truyền tới từng đợt reo hò, hóa ra bọn họ nghe nói sẽ đi cắm trại tại rừng nhiệt đới, lớp bên cạnh có mấy người cũng muốn đi theo, Triển Vân Tiêu dẫn đầu vài học sinh tới hiện trường quyên tiền một lần, thế là lần này hoạt động cắm trại dã ngoại từ một lớp biến thành hai lớp.

Khi Lâm Tịch vừa nghe nói rằng là một hoạt động cắm trại dã ngoại trong rừng ba ngày, hơn nữa lớp bên cạnh hóa ra là do Triển Vân Tiêu dẫn đầu đề nghị cùng nhau tiến đến, cô đột nhiên mỉm cười, hoạt động cắm trại đã tiến hành gần một tháng, cũng may cô đã sớm chuẩn bị. Vì đưa phần quà lớn này cho cô, có lẽ ngay cả tiền mừng tuổi Tư Minh Hạo và Triển Vân Tiêu cũng đã sử dụng. Yên tâm đi, tôi sẽ chơi cùng các người, nếu không làm sao có thể xứng đáng với một phen tinh thần tuổi trẻ phơi phới của các người chứ!

Đặc điểm của Lâm Tịch là làm đâu chắc đấy, vì vậy cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Chính.

Nếu như con đường tìm đường chết có một trăm bước, các người chỉ cần đi ra một bước là được rồi, còn lại chín mươi chín bước kia, lão nương đi thay các ngươi!

Hơn ba giờ máy bay cộng thêm một giờ xe buýt, trên cơ bản các thiếu niên thiếu nữ hai lớp đều đã sức cùng lực kiệt và buồn ngủ.

Buổi tối đầu tiên là ở thắng cảnh dưới chân núi, trực tiếp bao hai khách sạn. Cũng không phải là mùa cao điểm du lịch, cho nên hầu như khách sạn không có khách, từ lúc Lâm Tịch bọn họ đến, một lát khắp nơi đều là tiếng các thiếu niên cười nói vui vẻ, trong đó không thiếu người hủy nhóm do lớp sắp xếp, chẳng hạn như trong lớp Lâm Tịch, chị em Tiền Dao Dao Tiền Lâm Lâm và Triển Vân Linh lớp bên cạnh, chẳng hạn như Tư Minh Hạo và Triển Vân Tiêu.

Kể từ sau sự cố tặng trà lần trước, không hiểu sao nhân duyên của Lâm Tịch vậy mà tốt hơn rất nhiều so với trước đây, một nữ sinh tên là Hàn Nhã cùng lớp ở chung phòng với cô. Hàn gia là ông trùm nổi tiếng trong giới truyền thông, chẳng qua bây giờ hoạt động kinh doanh càng ngày càng được mở rộng nên cũng bắt đầu lấn sang lĩnh vực điện ảnh và truyền hình. Tính cách Hàn Nhã tương đối hướng ngoại, sau khi được tặng trà lại chủ động tìm Lâm Tịch mua một trăm hộp, nghe nói mẹ cô ta dùng rất tốt, Lâm Tịch rất nể tình lại tặng mười hộp ngoài định mức, từ nay về sau vị Hàn Đại tiểu thư này gần như đều như hình với bóng cùng Lâm Tịch.

Ngày đầu tiên bởi vì mọi người tương đối mệt mỏi, chỉ tổ chức tiệc nướng ngoài trời ở khách sạn gần đây.

Lâm Tịch và Hàn Nhã đều có thể ăn rất cay, miệng vừa hít hà vừa ăn quên cả trời đất, cũng nổi lên cảm giác tri kỷ.

Hàn Nhã người này rất có ý tứ, tùy tiện một chút cũng không giống bộ dáng tiểu thư nhà giàu, vừa quen thuộc với Lâm Tịch liền khuyên Lâm Tịch không cần phản ứng Tư Minh Hạo, đó chính là một tên cặn bã.

Ừm, cái này Lâm Tịch bày tỏ đồng ý.

Hàn Nhã tương đối thích Dịch Dương: "Mặc dù nhìn xem nhỏ gầy một chút, nhưng mà có trách nhiệm, quan trọng nhất chính là cậu ta mới mười lăm tuổi nha." Cô ấy thúc vào khuỷu tay Lâm Tịch, như tên trộm nói rằng: "Tớ thích nhất là dưỡng lớn nha!"

Nói xong còn dùng đầu lưỡi màu hồng khẽ liếm khóe môi một cái.

Lâm Tịch mắt trợn trắng: "Nói cho cậu biết, cậu đi mà dưỡng đi, BT."

"Cậu nhóc đó chướng mắt tớ, chẳng qua chỉ cần có thể chia rẽ cậu và Tư Minh Hạo, tớ coi như là báo thù cho nhà tớ!"

Lâm Tịch cảm thấy rất kỳ quái, vội hỏi duyên cớ, Hàn Nhã nói dông dài với cô hồi lâu, nói đơn giản chính là đời trước bọn họ và Tư gia có thù cũ, lúc đó thực lực Hàn gia rất mạnh, Tư gia lấy danh nghĩa thông gia tiếp cận Hàn gia, lại ám độ trần thương cùng người khác hố Hàn gia một cách tàn nhẫn, hại Hàn gia trực tiếp rơi khỏi tầng lớp giàu có hàng đầu trong nước, đến bây giờ mới chững lại.

Cho nên mới nói nhà giàu có rất nhiều máu chó.

Lâm Tịch suy nghĩ, đột nhiên nói với Hàn Nhã: "Chỗ này có phóng viên hoặc là chó săn của công ty nhà cậu hay không?"

Hàn Nhã có hơi hoang mang: "Tớ cũng không biết cái này, cậu muốn làm gì? Cần tớ hỗ trợ sao?"

Lâm Tịch mang theo nụ cười quỷ dị: "Nói không chừng có lẽ là tớ giúp cậu đấy chứ!"

Hàn Nhã: →_→

Cầu nói tiếng người nha!

Ngày hôm sau, ban ngày hai lớp tập hợp tại một chỗ, theo hướng dẫn viên du lịch tiến vào rừng mưa.

Khu vực biên giới, các loại thảm thực vật cũng không dày đặc lắm, bầu trời trong xanh, thỉnh thoảng có những đám mây lớn trôi qua, mùi thơm độc đáo của cỏ cây truyền đến theo làn gió, nước chảy róc rách, chim hót từng trận, rời xa sự ồn ào và huyên náo của thành phố, khiến người ta ngay cả hô hấp cũng cảm thấy hài lòng.

Lâm Tịch đột nhiên nhớ tới Chu Hiểu Lan, không biết bệnh con trai cô ấy đã tốt chưa. Cô cũng nhớ tới Lưu Thiến, Giang Bội Linh chết trong rừng.. Trong lòng bỗng dưng có một tia uể oải và bi thương, khiến tâm tình của cô dần dần trở nên u ám vì niềm vui khi nhìn thấy trời xanh mây trắng..

Trong lòng Lâm Tịch giật mình, hiện tại cô không bị cảm xúc của nguyên chủ điều khiển, nhưng mà lại bị cảm xúc trong nhiệm vụ trước đây của chính mình ảnh hưởng đến tâm cảnh, cũng không phải là hiện tượng tốt lành gì!

Cô suy nghĩ một chút, ở trong lòng yên lặng niệm << Ngưng Tâm quyết >> mà cô đã bỏ ra hai mươi huyền tinh mua được, hi vọng có tác dụng.

Lâm Tịch theo đám người càng đi càng xa, hoa và cây cảnh sum suê, cảnh sắc nên người, lòng của cô theo mỗi lần niệm << Ngưng Tâm quyết >> dần dần trở nên bình tĩnh, cuộc sống của cô không cần quá mức đa sầu đa cảm, giống như cây cối trong rừng rậm kia, cao có cao nhìn ra xa, thấp có thấp kiên cố, đi qua chính là đi qua, không cần quay đầu.

Một ngày này tiết mục được sắp xếp rất chặt chẽ, hành lang trên cao, rừng mưa nhìn về phía xa, khiến cho lòng người rộng rãi, suối nước chảy trong vắt, kỳ hoa dị thảo, thật ra những tên nhị thế tổ này cũng chỉ là trẻ con, tất cả mọi người chơi rất vui vẻ, quên cả trời đất.

Bữa tối rất phong phú, rất nhiều người lần đầu tiên nhóm lửa, mặt mũi gần giống như sinh viên trao đổi người Công-gô, các nữ sinh phụ trách rửa rau, liên tiếp có tiếng thét chói tai và tiếng đùa giỡn. Nam sinh có lá gan lớn kết đội chạy tới trong sông dùng cái nĩa xiên cá do hướng dẫn viên du lịch chuẩn bị, bữa tối vẫn có thịt nướng như cũ, còn có món cơm thập cẩm đặc biệt của địa phương, món cá bọc rau.

Đống lửa được nhóm lên lần nữa, đội ngũ nhân viên đi theo hỗ trợ dựng lều trại, người nào thích tự mình động thủ cũng có thể đi hỗ trợ, những chiếc lều với các màu sắc khác nhau như những nụ hoa nở rộ ở trong rừng mưa.

Lâm Tịch thích ăn hàng mang theo Hàn Nhã bận rộn trong các món ăn ngon khác nhau, giả vờ không thấy được ánh mắt lén lút của đám người Tư Minh Hạo.

Điểm nổi bật vào buổi tối, lão tử ăn no rồi mới làm việc tốt, đúng không!