Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 115: Dịch Dương, thật xin lỗi 7




Nếu đổi lại là trước đây, có thể Tư Minh Hạo đã nhảy cao ba thước, anh ta quấy rầy đòi hỏi bao lâu mới có chiếc xe này nha! Nhưng vừa nghĩ tới những lịch sử đen tối trong nhà ăn đó, anh ta lập tức có một loại xúc động muốn nghỉ học.

Tư Minh Hạo cũng chỉ suy nghĩ chuyện này ở trong lòng, thứ nhất hiện tại nếu như anh ta dám nói nghỉ học, Tư Chấn Nam có thể đánh anh ta hộc máu. Thương nhân trục lợi, ở trong mắt ba anh ta chỉ có lợi ích, trong mắt mẹ chỉ có thẩm mỹ viện và tình nhân. Chẳng qua đa số kiểu gia đình như bọn họ, trên cơ bản đều như vậy, lợi ích thông gia chỉ là sản phẩm mà thôi.

Sinh con trai đảm bảo nối dõi tông đường đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, sau đó trước mặt người khác giả vờ là một đôi vợ chồng ân ái, sau lưng từng người chơi theo ý mình, chỉ cần đừng làm quá dáng, kỹ thuật diễn cảnh thái bình giả tạo đều vô cùng xuất thần nhập hóa.

Tư Minh Hạo không dám đắc tội lão ba, anh ta biết, ở bên ngoài Tư Chấn Nam còn có hai đứa con trai và hai đứa con gái, nhưng đều là con của các minh tinh nhỏ, sở dĩ anh ta vững vàng ở vị trí người thừa kế bởi vì anh ta đủ ưu tú, ngoài ra cũng không thể khinh thường thực lực nhà ông ngoại.

Một nguyên nhân không dám nghỉ học khác là anh ta nhất định phải hoàn thành mệnh lệnh của Tư Chấn Nam, cưới được Tần Minh Nguyệt.

Anh ta thật sự hơi thích Tần Minh Nguyệt, cô gái xinh đẹp như vậy, ai mà không thích! Nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất là cưới được Tần Minh Nguyệt anh ta chính là người có trọng lượng lớn nhất trong việc kế thừa gia nghiệp, những người phụ nữ kia lại sinh nhiều đứa trẻ, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần trước anh ta.

* * *..

Trong sân trường không có cái đuôi khiến người ta cảm thấy chán ghét đó, thật đúng là cùng một con bọ "Xì hơi," cuộc sống của Lâm Tịch rất tốt đẹp. Có lần cô mượn lý do lại đến nói chuyện với Dịch Dương, nhìn ra được nam sinh nhỏ này rất căng thẳng, tay để ở sau lưng nắm chặc thành quyền, trên mặt lại giả vờ rất lạnh nhạt.

Lâm Tịch đến gần nói với anh ta: "Thứ nhất, cậu đỏ mặt; thứ hai, cậu không nên đứng trước bức tường kính."

Dịch Dương quay đầu nhìn, quả nhiên trông thấy bức tường kính phản chiếu rõ ràng dáng vẻ nắm chặt hai tay của anh ta.

Lâm Tịch dường như có chút không giải thích được, nhưng người nói và người nghe đều hiểu ý trong đó.

"Thật ra giả vờ như không có chuyện gì là một kiểu ngụy trang rất tốt, cậu phải học được vô luận bất cứ lúc nào cũng nên nhìn thẳng vào mắt của đối phương, cực kỳ thản nhiên nhìn thẳng đối phương, nếu như căng thẳng mà không muốn bị người khác nhìn ra, hai tay nắm chặc quả thật là một lựa chọn rất tốt, chẳng qua.."

Lâm Tịch nắm hai tay Dịch Dương, cảm thấy cả người anh ta co rút một cái, toàn thân đều cứng đờ.

Thiếu niên này, quả thật rất căng thẳng. Lâm Tịch buông anh ta ra: "Cậu có thể thử đút hai tay vào túi, như vậy ngoại trừ bản thân cậu, cũng không có ai nhìn thấy cậu căng thẳng."

Lúc bắt đầu trên mặt Dịch Dương còn có hoang mang, sau khi nghe Lâm Tịch nói xong, quả nhiên anh ta đút hai tay vào trong túi, làn da thiếu niên trắng nõn, hai mắt thật to, ngây thơ mà vô tội nhìn mặt mình trong bức tường kính, quả nhiên nhìn không ra một chút căng thẳng không nói, vậy mà còn mang theo một chút cảm giác ngây ngô thoải mái, lại không thể tìm thấy sự u ám của mình trong những ngày bình thường.

Hai tay Lâm Tịch chống nạnh, cùng Dịch Dương nhìn người xinh đẹp giống như một cô gái trong bức tường, Lâm Tịch mỉm cười nói với cậu thiếu niên đang ngơ ngác nhìn hình phản chiếu của mình: "Cậu xem, Dương Dương như thế này, thật ra rất đáng yêu nha!"

Dịch Dương nghe thấy Lâm Tịch gọi anh ta là "Dương Dương," ngẩn ngơ hồi lâu, đột nhiên xoay người, cũng không quay đầu lại chạy mất.

Sao vậy, Lâm Tịch có chút không nói nên lời, nhìn mình có đáng sợ như vậy?

Vẫy vẫy tay, Lâm Tịch dứt khoát bỏ đi, cô dùng di động mua không ít thứ trên mạng, để lại địa chỉ trong nhà, trường học ngoại trừ phụ huynh, không cho phép bất luận người nào tùy ý tiến vào. Cô đã tính toán thời gian mua và đợi đến kỳ nghỉ, những thứ đó cũng sắp đến nơi.

Lâm Tịch thật sự rất thích trường học này, ban ngày, có thể danh chính ngôn thuận học tập quản lý kinh doanh và một số kiến thức chuyên môn liên quan, ban đêm, phòng đơn ký túc xá có thể không kiêng nể gì tu tập hai mươi Đoạn Cẩm.

Vì phòng ngừa người khác quấy rầy, Lâm Tịch còn cố ý dán trên cửa dòng chữ "Bên trong tu tiên, đừng làm phiền."

A Lê nói bộ công pháp này thật có ý tứ, muốn cô tận dụng mọi thứ coi như không có tiến triển gì cũng phải không ngừng tu luyện, Lâm Tịch hỏi A Lê có chỗ tốt gì, cái miệng kia lập tức đóng chặt giống như vỏ sò không chịu nói.

Lòng dạ hẹp hòi đưa 2, 8 đồng, mua miếng đậu hũ còn không đủ!

Dù sao người như vậy ngay cả tên Vân xã đạo kia cũng không để vào mắt, trong mắt cô ấy người chấp hành như mình cũng là gà, như vậy nếu A lê đã nói hai mươi Đoạn Cẩm "Thật có ý tứ," có thể thật sự có một chút ý tứ, chậm rãi tu luyện luôn đúng.

Cơ thể này của Tần Minh Nguyệt, nội tình cũng không tệ lắm, một tháng qua, Lâm Tịch đã cảm thấy có tiến bộ rõ ràng so với lúc mới tới đây.

Kỳ nghỉ ba ngày về nhà lần này, vẫn sắp xếp chu toàn.

Buổi tối tài xế đưa cô về đến trong nhà, cô liên tục ôm người mẹ hai mắt đẫm lệ để chứng minh: Con gái bảo bối đã bình an trở về, chẳng những không có sụt cân, ngược lại nhìn càng thêm xinh đẹp.

Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận trò chuyện về trường học, Ngải Mẫn dường như cảm thấy hứng thú đối với tất cả mọi thứ, không sợ làm phiền người khác liên tục hỏi thăm, có bị bạn bè giáo viên bắt nạt hay không, có nam sinh nào thích con hay không, có nữ sinh thích con hay không..

Mặt Lâm Tịch chuyển từ đỏ sang trắng, từ trắng chuyển sang xanh, lão mẹ, mạch não của mẹ khác lạ như thế là do ba con tạo ra sao?

Lâm Tịch kéo cánh tay Ngải Mẫn thần bí hề hề mà nói: "Lão mẹ, con tham gia một câu lạc bộ Trung y, chuyên nghiên cứu y học cổ đại Trung Quốc, và một số đơn thuốc bí ẩn, để bản thần y bắt mạch cho mẹ thử xem có đúng hay không nhé?"

Trên cơ bản, trong mắt một thầy thuốc Trung y, không có người nào không có bệnh. Dĩ nhiên là nhìn ra một số vấn đề, quả thật là những câu nói đúng điểm mấu chốt, khiến Ngải Mẫn vui vẻ đến mức muốn bay lên trời, bây giờ con gái bảo bối vậy mà lại muốn xem bệnh cho mình?

Tần Chính thấy lão bà và con gái vui vẻ như thế, chạy tới tham gia náo nhiệt: "Cũng mời Tần tiểu thần y cũng xem cho ba một chút!"

Lâm Tịch đưa tay khoác lên trên cổ tay Tần Chính, cười hì hì nói: "Phí xem bệnh của bản thần y rất cao, đợi lát nữa đừng quên cùng phu nhân của ba thanh toán nha!"

"Nhìn xem, mới đi Thịnh Duệ một tháng đã áp dụng những gì được học, con bé còn biết kiếm tiền của lão tử." Tần Chính vừa nhìn Lâm Tịch bắt mạch vừa cùng Ngải Mẫn phàn nàn.

"Cũng đừng nói chuyện này với em, chẳng phải ban đầu anh nói muốn Minh Nguyệt rèn luyện mới đưa đi, đây gọi là tự gây nghiệt thì không thể sống." Ngải Mẫn mới sẽ không đồng tình với Tần Chính, hại bà lo lắng ròng rã suốt một tháng, con đi ngàn dặm mẹ ở chỗ này lo lắng, một chút cũng không giả.

Hai người cười cười nói nói, đã thấy con gái bảo bối không nói một lời, sắc mặt âm trầm, trong lòng Ngải Mẫn không khỏi "Lộp bộp" một chút, đến khi muốn hỏi gì đó, Tần Chính dùng ngón tay đặt lên bờ môi làm một biểu tượng "Im lặng," Ngải Mẫn nuốt một đóng câu hỏi vào trong miệng, trong lòng có một chút bất ổn.

Qua hai phút, Ngải Mẫn lại cảm thấy giống như bị dày vò suốt mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc con gái bảo bối buông cổ tay Tần Chính ra, ngẩng đầu nhìn Tần Chính một chút, ý tứ sâu xa đến nỗi ngay cả Tần Chính đã trải qua nhiều gian nan vất vả cũng có một chút lo sợ trong lòng.

"Ba, hơn mười năm trước ba từng bị thương?"

Tần Chính suy nghĩ thật lâu, lắc đầu nói: "Không có nha!"

Lâm Tịch nhìn chằm chằm Tần Chính: "Ba suy nghĩ kỹ một chút, sau khi con sinh ra, nhưng chắc chắn là hơn 10 năm, ngoại thương.."

Lâm Tịch nhắc nhở nhiều lần, Tần Chính rốt cuộc vỗ đùi: "Có! Ba đã từng bị Tư Chấn Nam vô tình dùng gậy golf làm bị thương bắp chân."

Lúc Lâm Tịch nghe tới tên Tư Chấn Nam, sắc mặt đã thay đổi rất nhiều!