Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 104: Tỷ tỷ phẫn nộ 33




Nhìn vẻ mặt giống như ăn phải phân và không có vẻ giả vờ của Lâm Tịch, La Thuấn không phải kẻ ngốc, cũng biết rõ mình lại bị tiện nhân kia lừa gạt!

Lâm Tịch thấy một tia tức giận rồi biến mất trên khuôn mặt anh ta, trong nháy mắt lập tức khôi phục bình tĩnh, cũng không nhịn được bội phục anh ta cầm được thì cũng buông được, cho nên mới nói, trong cốt truyện La Thuấn lẫn vào phong sinh thủy khởi cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.

Hai người yên lặng một lát, La Thuấn đột nhiên duỗi bàn tay, kéo quần áo Lâm Tịch. Lâm Tịch vốn đang cố hết sức đề phòng anh ta, thấy anh ta như vậy, lập tức cả người và ghế đột nhiên lăn một vòng về phía sau, dùng một loại tư thế tương đối chật vật tránh khỏi, nhưng mà tư thế ngã xuống đất như vậy, càng thêm bất lợi đối với cô.

La Thuấn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đừng hiểu lầm, tôi không có hứng thú đối với cô, chẳng qua là chụp mấy tấm ảnh nude của cô để làm đảm bảo, tránh cho Tông Tuần qua cầu rút ván mà thôi."

Anh ta không vội không hoảng hốt đến gần Lâm Tịch: "Cô cũng coi như là có thủ đoạn, Tông Tuần lại bị cô mê hoặc thành như vậy, chậc chậc! Cũng tốt, chụp bộ ảnh lưu niệm đi, ngọc thể đang nằm, thịnh thế mỹ nhan như vậy, sao có thể cô phụ!"

Vừa dứt lời, theo một tiếng của Lâm Tịch "Cô phụ con mẹ ngươi!" Hình như mặt anh ta bị hai đầu roi quét trúng bộp một tiếng, tiếp theo, đôi mắt bắt đầu đau rát, nước mắt nước mũi ào ào chảy xuống.

La Thuấn không ngờ tới cô gái này bị trói trên ghế lại còn có thể thoát ra, hiện tại hai mắt không biết bị thứ gì đánh trúng, gần như không mở ra được, dưới sự sợ hãi đành phải chật vật lui sang một bên, sau đó chỉ nghe thấy "Ầm" một tiếng, tiếp tục là tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, La Thuấn nghe được một giọng nam quen thuộc đang lo lắng hỏi: "Tử Hàm, cô có làm sao không?"

Lâm Tịch đang chuẩn bị bắt đầu giả bộ dáng vẻ cao thủ biểu diễn một chút, kết quả bầu không khí vừa mới tạo ra đã bị Tông Tuần và thuộc hạ phá cửa mà vào phá hư hầu như không còn, một ngụm máu nghẹn trong ngực Lâm Tịch, cảm thấy mệt mỏi không muốn yêu.

Sớm không tới trễ không tới!

Sắc mặt Lâm Tịch xanh trắng đan xen, một bàn tay đẩy Tông Tuần ra đang muốn đi về phía La Thuấn, tay lại bị Đại thiếu gia giữ chặt: "Tử Hàm, cô.."

Lâm Tịch không đợi anh ta nói xong vứt anh ta qua một bên giống như vung con ruồi, không vui vẻ nói: "Anh có thể chết trước khi mở cửa hay không, không biết đang cản trở lão tử trang bức sao?"

Tông Tuần: →_→

Thừa dịp này, La Thuấn miễn cưỡng mở mắt ra, mặc dù mặt đầy nước mắt, máu mũi chảy dữ dội. Anh ta vẫn nhìn thấy sợi dây thừng bị đứt trong tay Lâm Tịch, dĩ nhiên cũng biết đây chính là hung khí đánh lén mình.

Nhưng mà, La Thuấn nhìn sợi dây thừng to bằng ngón tay, nội tâm có 1 vạn con tôm lì lợm gào thét mà qua, cô, một cô gái nhỏ bé tay trói gà không chặt, cô có thể giải thích một chút làm thế nào mở dây thừng ra sao?

Dường như nhìn thấu nghi ngờ của La Thuấn, Lâm Tịch cũng bắt đầu giải nghi hoặc cho anh ta, đã đến mà không trả lễ thì không hay, lúc cô đang kéo dài thời gian thì La Thuấn người ta cũng phối hợp với cô như thế này có được không hả?

Lâm Tịch nhẹ nhàng xắn ống tay áo của mình lên, phía trên có hai dấu vết băng dính, giống như đã từng dính thứ gì ở trên đó, sau đó La Thuấn nhìn thấy đầu ngón tay như ngọc của cô, giữa hai ngón tay vậy mà kẹp lấy một mảnh dao sắc bén! Một cái tay còn lại vậy mà còn cầm một cây châm bạc!

Tông Tuần hận thứ này, nếu như không phải răng lợi không tốt, anh ta cũng muốn ăn luôn hai thứ này, là do bọn chúng hại mình anh hùng cứu mỹ nhân thất bại! Trời ạ, con đường theo đuổi vợ của anh ta!

Vẻ mặt La Thuấn cũng lập tức viết hoa in đậm hai chữ "Kinh ngạc" đập vào mặt đất: Ai đến nói cho anh ta biết, quái thai này đến từ đâu, vậy mà lại dán thứ này trên cánh tay của mình! Đã nói thục nữ dịu dàng, cao quý trang nhã đâu rồi?

Lâm Tịch không thèm quan tâm hình ảnh ngồi xổm ở trước mặt La Thuấn, trên mặt nở nụ cười đáng yêu: "La Thuấn, anh cũng biết lưỡi dao dùng để làm gì, như vậy cây châm bạc này anh biết có tác dụng gì không?"

Vẻ mặt La Thuấn đầy kháng cự: Cút đi, bảo bảo không muốn biết chút nào, trong lòng bảo bảo rất khổ!

"Anh xem, vừa rồi anh kiên nhẫn giải đáp vấn đề của tôi, cho nên tôi cũng kiên nhẫn trả lời nghi ngờ của anh. Con người của tôi, từ trước đến nay đều là tin rằng trời xanh có mắt, Thiên Đạo công bằng, nếu Thiên Đạo bất công, vậy mẹ nó lão tử tự tay làm!"

"Những chuyện khác, tôi cũng không quản được, lúc trước anh tìm người đụng gãy chân của tôi làm hại tôi suýt chút nữa bị cắt chân, hiện tại cho anh hai lựa chọn, giữa em gái tôi và một cái chân của anh, chỉ có thể lựa chọn một cái!" Mặt mũi Lâm Tịch tràn đầy dương dương đắc ý, từ lúc tiếp thu xong cốt truyện, cô đã muốn đưa ra cách trả thù La Thuấn như vậy, chắc hẳn An Tử Hàm sẽ rất vui vẻ, đến lúc đó còn không phải cho mình đánh giá cao nhất? Trứng vịt lớn nhà ta đã nói đánh giá cao nhất sẽ có niềm vui ngoài ý muốn!

Kết quả La Thuấn cũng cần không suy nghĩ, nói nhảm, dĩ nhiên là muốn chân rồi!

Nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt Lâm Tịch, mẹ nó, cũng không suy nghĩ giãy dụa một chút? Đã bảo đây là tình yêu đích thực đâu?

Tông Tuần bị vắng vẻ hồi lâu không cam lòng đi tới, đạp chân La Thuấn một cái, đưa tay kéo Lâm Tịch, o (╥﹏╥) o cô gái của anh ta, tại sao ngoại trừ anh ta lại luôn cảm thấy hứng thú với người khác chứ!

Suy nghĩ một chút cũng hận, Tông Tuần thả mềm giọng: "Đừng quan tâm loại người này, đừng quên trước khi trở về Hoa quốc anh ta đã vay rất nhiều tiền từ các ngân hàng ngầm cho vay nặng lãi, tự nhiên sẽ có người xử lý anh ta, chỉ cần thả tin tức anh ta ở đây là được!"

Lâm Tịch nói từng chữ với Tông Tuần: "Anh, mang theo mấy tên thuộc hạ của mình, ra ngoài! Nếu không tôi trở mặt đấy!"

Lão tử còn trông cậy vào lần này có thể đạt được đánh giá vô cùng hoàn mỹ đấy!

Tông Tuần nói điều kiện: "Để bọn họ ra ngoài là được, một mình cô ở đây, tôi không yên lòng, tôi ở lại!" Anh ta dùng ngón tay làm động tác kéo khóa trên miệng mình, ý bảo từ giờ trở đi tôi sẽ không nói một lời, nhìn cô trang bức là được!

Cuối cùng Lâm Tịch cũng có thể tiếp tục giao lưu cùng La Thuấn: "Anh xác định muốn chân của mình không quan tâm em gái tôi?"

La Thuấn nhìn Lâm Tịch với ánh mắt như nhìn tên ngốc: "Cô ta cuốn hết toàn bộ tài sản của tôi về nước đi tìm tên khốn kia, tôi hận không thể tự tay giết chết đôi cẩu nam nữ đó!"

Đúng vậy, Lâm Tịch suýt chút nữa vả cho mình một cái! Đi cùng tổng giám đốc trung nhị* trí thông minh cũng không online.

*Chứng hoang tưởng tuổi dậy thì.

"Thật xin lỗi, anh vẫn nên chọn em gái của tôi đi, dùng cái chân này của anh bồi thường cho tình yêu tuyệt đẹp đó! Chẳng phải anh đã từng nói, mất một cái chân đã tính là gì, mất đi tình yêu mới là điều đáng sợ nhất sao?" Ánh mắt lạnh băng của Lâm Tịch nói rõ đây tuyệt đối không phải là một trò đùa.

Đồ điên, La Thuấn gần như muốn nhảy dựng lên mắng chửi người: "Tôi nói như vậy lúc nào! Bệnh thần kinh mới muốn tình yêu không muốn chân!"

Mdzz

Lâm Tịch chăm chú nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lẽo giống như đến từ Địa Ngục: "Anh đã nói, đời trước anh đã nói!" Nói xong lời này, An Tử Hàm nhanh chóng dùng tay cầm châm đâm vào chân anh ta 2 lần, trong nháy mắt La Thuấn chỉ cảm thấy chỗ đầu gối tê dại, cũng không có cảm thấy như thế nào, cô gái này thật sự là An Tử Hàm nhã nhặn trang nhã? Chẳng lẽ là nhân cách khác của cô?

La Thuấn không khỏi có chút hoảng sợ, chẳng phải nói thiên tài và tên điên cách nhau chỉ một bước?

Kẻ điên! Cô nhất định là kẻ điên! Giờ khắc này La Thuấn không có bất kỳ ý tưởng gì, chỉ muốn chạy trốn, cách kẻ điên này càng xa càng tốt! Anh ta thà rằng đi đối mặt với mấy tên côn đồ của những ngân hàng ngầm đó!

Lâm Tịch đi ra bên ngoài, nói với Tông Tuần đang đứng dưới ánh nắng mặt trời: "Tông thiếu, làm ơn giúp tôi một chuyện cuối cùng!"

Cũng không biết tại sao, vừa nghe Lâm Tịch nói giúp một chuyện cuối cùng, Tông Tuần không khỏi hoảng hốt một trận, ngón tay thon dài chặn miệng Lâm Tịch: "Có chuyện gì cô cứ nói, nhưng mà đừng bảo là một lần cuối cùng!"