Nghĩ đến bị xóa bỏ, không thể đầu thai, Cảnh Như Họa giật mình. Nhìn lại nhiệm vụ, nhớ lại cốt truyện, Cảnh Như Họa bắt đầu lên kế hoạch khiến cả hai người đều hận nàng. Sống nhiều năm như vậy, dù gia đình bất hạnh nhưng cuộc sống Cảnh phủ luôn rất xa hoa, ngoại trừ cha mẹ chồng cùng phu quân, nàng không cần lấy lòng ai, bình thường đều được người ta nịnh nọt lấy lòng, đây cũng là tự tôn của nàng.
Muốn để hai người đều chán ghét mình, nàng cảm thấy nên chờ tình cảm của họ bắt đầu sinh sôi thì hãy ra tay. Bây giờ còn chưa đến lúc, nàng muốn đã ra tay thì phải thành công.
Làm Cảnh lão phu nhân nhiều năm, có thể đem gia tộc không có nam chủ nhân mà phát triển như thể, thủ đoạn của nàng đương nhiên không kém.
Một đêm này, Cảnh Như Họa suy nghĩ rất nhiều, lăn lộn khó ngủ, thế nhưng ngày mai tỉnh dậy, trừ sắc mặt hơi tái nhợt thì còn lại đều khỏe, vậy mới nói tuổi trẻ thật tốt, Cảnh Như Họa cảm thán.
Dựa theo ký ức của Bạch Họa, hôm nay là ngày đi học, cũng là lần đầu liên Cảnh Như Họa đến trường. Tại Phong Nguyệt Quốc, chỉ có nam tử mới được đi học, nữ tử đều là mời nữ tiên sinh đến nhà dạy, nơi này nam nữ đều ngồi chung một lớp học, Cảnh Như Họa rất đỗi ngạc nhiên.
Ngồi trên cái hộp đen mà người ta gọi là “xe” kia, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, tâm trạng nàng cũng dần bình tĩnh hơn. Cảnh Như Họa cảm thấy nơi này cái thần kỳ nhất chính là sức sống, đúng vậy, nơi này đâu đâu cũng tràn đầy sức sống. Phụ nữ không còn coi việc giúp chồng dạy con là sinh mạng của mình, nơi hoạt động của con gái cũng không phải chỉ là nhà sau, không cần phải thêu hoa đánh đàn, nơi này tất cả đều bình đẳng, đều tự do, khiến con người ta tràn đầy sức sống.
--- ------ ------ ------ ------
Dựa theo ký ức nàng đi vào lớp 10A1, tìm tới chỗ ngồi gần cửa sổ, mở sách ra tiếp tục đọc.
“Bạch Họa, hôm qua cậu làm gì mà tớ gọi không nghe” Bạn nữ bàn trên quay lại oán trách.
Cảnh Như Họa ngẩng đầu nhìn cô gái trắng trước mắt, từ trong trí nhớ của Bạch Họa, nàng nhận ra đây là Lâm Mộng Viện, thiên kim tiểu thư Lâm gia, là nữ phụ số hai chuyên hãm hại nữ chính.
“Xin lỗi, Mộng Viện, hôm qua tớ ngủ quên.” Cảnh Như Họa áy náy nói, âm thanh nhàn nhạt.
‘A, không sao, không sao, mà chuyện của Ly Mạt, cậu định làm sao?” Lâm Mộng Viện hun hãn nói, nàng không thể chấp nhận một người vừa xấu vừa nghèo lại được đi cùng bốn vương tử.
“Trước hết để cho cậu ta đắc ý mấy ngày, chúng ta đừng tìm cậu ta gây phiền phức.” Cảnh Như Họa suy nghĩ, hiện tại vẫn chưa đến lúc hành động.
“Cái gì, nhưng cậu ta cùng Ngôn..” Lâm Mộng Viện kinh ngạc.
“Không sao, Lãnh Ngôn chỉ là nhất thời thấy mới mẻ, dù sao thì gà rừng trong phượng hoàng cũng rất khó thấy được.” Cảnh Như Họa thản nhiên nói, giống như chỉ là vu vơ câu “hôm nay trời thật đẹp” vậy, không có chút nào giận dữ cùng không cam lòng.
Lâm Mộng Viện nhìn nàng, cảm giác Bạch Họa giống như đã thay đổi, trước kia khi có nữ sinh tiếp cận Lãnh Ngôn liền chửi, thậm chí còn động thủ giáo huấn người. Mặc dù hôm nay lời nói của Bạch Họa vẫn rất ác độc, nhưng làm cho người ta cảm thấy xa lạ. Thế nhưng xa lạ chỗ nào, Lâm Mộng Viện cũng không biết.
Cảnh Như Họa không nói nữa, Lâm Mộng Viện cũng ngượng ngùng im lặng, thế nhưng trong lòng hạ quyết tâm không cho Ly Mạt sống tốt.
Lâm Mộng Viện xoay người, Cảnh Như Họa lại mở sách ra, nhìn về phương hướng nào đó, nhếch môi cười nhạt rồi tiếp tục xem sách.
Một nữ sinh nhỏ nhắn, xinh xắn đứng sững sờ cách đó không xa, im lặng một lúc rồi từ từ về chỗ mình ngồi xuống, mở sách ra nhìn đến ngẩn người.