“Vâng”
Đợi tất cả bọn hạ nhân lui ra, lão phu nhân mới mở miệng nói:
“Trần quản sự, ngươi hẳn phải biết vì sao ta gọi ngươi đến” Âm thanh nói ra có chút lạnh lùng, hai mắt phu nhân khẽ nheo lại.
“Vâng, lão phu nhân.” Người kia cung kính gật đầu
“ Ngươi đem cô nương kia về một vùng nông thôn, một năm sau đưa lại đây, muốn làm thiếu phu nhân Cảnh phủ, không làm chút việc sao được.” Lão phu nhân yếu ớt nói, người phía dưới rùng mình một cái.
“Lui ra đi, nhớ đến phòng thu chi lĩnh năm mươi lượng bạc.” Đối với hạ nhân làm việc cho mình, nàng không bao giờ keo kiệt.
“Vâng, tạ lão phu nhân.” Người phía dưới cung kính lui ra.
“Lão phu nhân, thiếu gia muốn gặp ngài.” Tiếng hạ nhân dồn dập ở ngoài cửa vang lên, chắc hẳn bên ngoài đang rất hỗn loạn. Sắc mặt lão phu nhân trầm xuống.
“Dẫn hắn tới đây.” Nửa ngày sau lão phu nhân mới đáp, giọng nói mang theo hàn ý dày đặc.
“Vâng” hạ nhân ngoài cửa bị cỗ hàn ý kia dọa run lẩy bẩy.
“Tổ mẫu, tôn nhi cầu người, thành toàn ta cùng Liên nhi đi.” Nam tử vừa tiến vào liền quỳ xuống cầu khẩn nói.
“Được, Hiên Nhi, một năm sau tổ mẫu cho ngươi cưới nàng vào cửa.” Thanh âm bình tĩnh không gợn sóng vang lên.
Nam tử dừng lại, hắn không nghĩ tới tổ mẫu luôn luôn quy củ thế mà đồng ý.
“Tổ mẫu, vì sao muốn năm sau?” Nam tử bị ánh mắt của lão phu nhân dọa, đành nuốn xuống nửa câu sau.
“Ngươi nghĩ thiếu phu nhân Cảnh phủ ai cũng có thể làm? Nếu như không day dỗ chút quy củ, mặt mũi Cảnh phủ ta cũng cứ thế ném đi.” Lão phu nhân dùng sức đặt chén trà trong tay xuống.
“Đúng đúng, tổ mẫu.” Nam tử không còn dám nói nhiều.
“Xuống dưới tắm rửa thật tốt rồi dùng bữa đi.” Lão phu nhân thở dài, nhìn cháu trai mình tiều tuỵ, sắc mặt tái nhợt, chầm chậm nói.
“Vâng, tổ mẫu.” Nam tử cung kính hành lễ, đừng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng đang bước vội vàng, tay chân lão phu nhân bỗng chốc cững đờ.
--- ------ ------ --------
Một năm sau.
Thành Dương Châu hôm nay rất náo nhiệt, nghe nói công tử Cảnh phủ kết hôn, người dân ai cũng hiếu kì, không biết Cảnh công tử cưới thiên kim nhà ai, thật là phô trương quá.
“ Ngươi không biết sao, một năm trước, Cảnh công tử anh hùng cứu mĩ nhân, cứu được một nữ tử thanh lâu, tuyên bố không phải nàng không cưới.” Người biết lớn tiếng giải thích.
“Nữ tử thanh lâu? Thật đáng tiếc, Cảnh công tử phong lưu tuấn nhã thế mà..” Người bên ngoài lắc đầu, chỉ thầm đáng tiếc.
“Cho nên mới nói vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ.” Không biết người nào nói một câu cười nhạo.
Mọi người nhao nhao đồng ý.
Ngồi trên lưng ngựa, Cảnh Hiên trên mặt có chút không vui, lại có chút không để ý đến.
Bái đường, đi lễ, tân nương ngồi tại phòng lẳng lặng chờ đợi, sắc mặt đỏ lên nhìn Cảnh Hiên mở khăn cô dâu. Cảnh Hiên sửng sốt nửa ngày, vỗ vỗ đầu, sau đó xoay người rời đi.
“Phu quân, ngươi đi đâu?” Thanh âm vội vã của nữ tử truyền đến.
“Đi tìm tổ mẫu.” Cảnh Hiên không quay đầu lại, cất bước đi xa.
“Tổ mẫu, tổ mẫu, ngươi sao lại biến nàng thành dạng này?” Thanh âm có chút tức giận ở ngoài cửa vang lên.
“Hiên nhi, vào đi” Lão phu nhân thở dài.
“Tổ mẫu, ngươi sao lại biến Liên nhi thành như vậy?” Vừa mở cửa ra, Cảnh Hiên liền chất vấn.
“Làm càn, ai bảo không phải nàng không cưới?” Lão phu nhân quát một tiếng.
“Thế nhưng ta muốn không phải là Liên nhi như thế này!” Cảnh Hiên nắm chặt tay, mắt đỏ lên nói.
“ Liên nhi như thế nào? Một năm sau cũng là nàng, một năm trước cũng là nàng. Người ngươi cưới chính là Liên nhi, chỉ có điều dung mạo thay đổi.” Lão phu nhân ý vị thâm trường nhìn hắn.