Reng reng, chuông vào học vang lên, học sinh hầu như đều đông đủ, chỉ thiếu một người. Giáo viên coi như không biết mở giáo án bắt đầu dạy, hiểu nhiên đã quen thuộc với chuyện này.
Mười mấy phút sau, học sinh trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán
“Nhìn kìa, Lãnh vương tử tới” Nữ sinh a bối rối
“Đúng vậy, nhìn rất đẹp trai.” Nữ sinh b nói
Âm thanh xì xào càng lúc càng lớn, giáo viên dừng lại bài giảng của mình.
Một bóng người cao gầy bước qua bục giảng, khuôn mặt tuấn tú không đổi sắc nhanh chân đi xuống, đi ngang qua Bạch Họa thì dừng lại một chút rồi tiếp tục đi, tới cạnh nữ sinh đằng sau thì ngồi xuống.
“Ai cho phép cô ngồi?” Thanh âm lạnh lùng hỏi
“Nơi này ai cũng có thể ngồi, sao tôi lại không thể?” thanh âm quật cường hỏi lại
“Haha”. Thanh âm trầm thấp cười.
“Cười gì mà cười, có gì hay mà cười.” Âm thanh quật cường không kiên nhẫn phản kích.
“Không có gì, rất thú vị.” Âm thanh trầm thấp nói xong liền nằm xuống bàn ngủ
Lớp học lại yên tĩnh, giáo viên lại giảng bài.
Từ đầu đến cuối, Cảnh Như Họa một cái liếc mắt cũng lười.
Lãnh Ngôn nằm ngủ cho đến trưa, Bạch Họa cũng đọc sách tới trưa, bộ dáng chuyên chú của nàng khiến nhiều người kinh ngạc.
Phòng ăn trường học có thể so với nhà hàng năm sao, lầu một đồ ăn miễn phí, hương vị cũng tốt nhưng thưa thớt không có mấy người, lầu hau, lầu ba đều phải trả tiền, lầu bốn, lầu năm là phòng riêng.
Trong trí nhớ, Bạch Họa ăn cơm tại lầu bốn, trực tiếp đi thang máy là tới nơi, Cảnh Như Họa không quen đi thang máy nên từ chối lời mời của Lâm Mộng Viện rồi ngồi lại lầu một để ăn.
Phục vụ đem lên ba món ăn một món canh, một ly nước trái cây. Cảnh Như Họa để sách qua một bên rồi bắt đầu ăn. Đối với Cảnh Như Họa, sách là đồ vật thần thánh, đặc biệt là với nữ nhân, bây giờ được tiếp xúc với trường học, được nghe giáo viên giảng bài, Cảnh Như Họa càng nghiêm túc tiếp thu, học tập, càng cảm than thế giới này thần kỳ.
“Ôi, nữ cá khô, cô sao lại ở đây.” Âm thanh trầm thấp vang lên
“Lại là anh, nam nhân mắt mù.” Âm thanh quật cường vang lên.
Cảnh Như Họa đối với việc này không có hứng thú, cũng lười quay đầu nhìn, lau miệng, nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi
“A…” Một giọng nữ vang lên, là Ly Mạt.
Nhìn váy trắng của mình dính một bãi nước canh màu nâu, cảnh Như Họa nhíu mày.
“Gà rừng ở cạnh phượng hoàng cũng không thành tài được.” Nhàn nhạt nói ra một câu rồi vòng qua nữ sinh rời đi
“Cô đứng lại.” Âm thanh quật cường vang lên
Cảnh Như Họa dừng lại một chút.
“Cô quá đáng, tôi không phải cố ý, có tiền là hay lắm sao, thiên kim đại tiểu thư các cô ngày nào cũng làm bộ dáng cao cao tại thượng, không có cha mẹ thì các cô chẳng thể làm gì.” Âm thanh quật cường mang theo tức giận vang lên
Ly Mạt nắm chặt hai tay, ưỡn lưng thẳng tắp.
“Vô tri thật đáng thương.” Nhẹ nhàng than thở, Cảnh Như Họa tiếp tục bước đi.
“Bạch Họa, cô vẫn ác độc như vậy.” âm thanh Lãnh Ngôn vang lên ngay sau đó
Cảnh Như Họa không dừng lại, cô ra khỏi phòng ăn.
Tìm một nơi yên tính, Cảnh Như Họa ngồi xuống ghế, lấy ra cái đồ vật nhỏ nhỏ hình lập phương, gọi điện cho lái xe kêu hắn đưa bộ y phục đến.
“Cô ổn chứ” Một giọng nam ôn nhu vang lên
Cảnh Như Họa ngẩng đầu, đó là một nam nhân rất đẹp, quần tây áo sơ mi trắng để lại cho người ta ấn tượng rất sâu đậm.
(Ly Mạt quá đáng thật, quật cường gì chứ, đụng phải người ta, đổ nước canh lên đồ người ta, dù vô tình hay cố ý thì cũng phải xin lỗi chứ, đâu ra cái kiểu gân cổ lên cãi vậy.)