Editor: Thiên Lam
———-
"Hừ! Vũ nhục... Ngươi chỉ là tiểu nha đầu thì biết cái gì, có thể luyện võ kỳ tài, chỉ tiếc là cái thân nữ nhi, đáng tiếc... Đáng tiếc......" Mạc Khôn lắc đầu khoanh tay đi vào phía trong......
Máy quay lúc này lia về phía Tô Cẩm, nàng vẫn luôn nhìn bóng dáng của hắn không rời, bàn tay muốn hướng lên ngăn cản lại vô lực rơi xuống!
Sâu trong ánh mắt chính là quay cuồng đến phẫn nộ, giãy dụa!
Hình như là từ ánh mắt này, nàng lại nhận thức được bản thân mình vẫn chưa đủ mạnh mẽ, ý chí phấn đấu sôi sục mạnh me!
"Tốt, qua!"
Đạo diễn hô dừng lại, Tô Cẩm lập tức từ trên mặt đất bò lên, diễn được ánh mắt như vậy, là vì cô hiểu nhân vật của mình trong hoàn cảnh như vậy chắc chắc tức giận đến mức muốn phục thù.
Tuy rằng đất diễn ít, nhưng cũng xem như một cái nhân vật quan trọng, hơn nữa nhắc tới bộ phim này cũng rất may, mỗi nhân vật đều được khắc hoạ rõ nét tính cách cùng với bối cảnh.
Nghiêm túc, lại vừa xem hiểu ngay, tràn ngập logic.
Không giống nhiều bộ phim khác, căn bản là xem không hiểu, trước sau không mạch lạc, kết cục cũng không hợp lý, linh tinh.
"Không tồi không tồi, lần đầu tiên cùng ảnh đế đáp diễn, còn là Mạc Khôn tiền bối, có thể biểu hiện như thế đã rất không tồi, hơn nữa, vừa rồi biểu cảm bị kinh sợ đến cứng đờ, còn có ngang ngạnh, bất lực đều rất tự nhiên!"
Đạo diễn vừa lòng cười ha ha, mặt khác mấy người tổ chế tác cũng sôi nổi cho Tô Cẩm ánh mắt tán thưởng!
Rốt cuộc không phải ai đều có thể ở trước mặt Mạc Khôn trấn định tự nhiên, hắn tuy rằng mới vừa tròn 30 tuổi,vậy nhưng ánh mắt lại thành thục giống như mấy nam nhân 40, 50 tuổi!
Hắn không cần phải nói nửa lời, chỉ cần đứng một chỗ, liền không tự chủ được mang theo hào quang, làm người khác bất tri bất giác lấy hắn làm trung tâm, thậm chí còn cảm thấy tôn kính phát ra từ nội tâm!
Này cũng không phải là hắn lớn lên làm người khác cảm thấy sợ hãi, trái lại hắn lớn lên đặc biệt soái, rất có hương vị nam tính, mà hắn đứng ở nơi đó, thứ đầu tiên thu hút không phải ở diện mạo, mà là khí chất thanh lãnh tự nhiên của hắn!
Tô Cẩm lặng lẽ giương mắt đánh giá, Mạc Khôn a Mạc Khôn, hay là có cái gì càn khôn?
Vốn là chỉ trộm nhìn, lại không nghĩ tới đụng phải ánh mắt cười như không cười của hắn, cặp mắt kia, cư nhiên xuất hiện thần sắc vui vẻ!
Lúc cô quay lại nhìn một lần nữa, lại phát hiện trong ánh mắt hắn còn có sự tán thưởng!
Có thể được hắn tán thưởng, biểu tình vừa rồi liền sớm bị bỏ qua!
Tô Cẩm trong lòng bất tri bất giác giương khoé môi, kỳ thật làm diễn viên cũng không quá khó như cô tưởng tượng......
Lịch trình đóng phim rất bận rộn, vất vả, lại vô cùng phong phú!
Tô Cẩm cô có một đặc điểm, vội lên thì cái gì đều quên, cũng quên luôn tiến độ nhiệm vụ!
Hoàn toàn nghiêm túc nhập làm một với nguyên chủ, không biết lúc này đã chuẩn bị tới sự kiện tin bao dưỡng bị truyền ra!
Ở cảnh quay cuối cùng, cô bởi vì treo dây thép mà ngoài ý muốn bị thương, chân bị đập vào núi giả, bởi vì tốc độ rất nhanh, lúc ấy toàn bộ chân đã xanh tím một mảng!
Nhân viên đoàn phim sợ hãi, lão sư phụ trách dây thép vội hạ cô xuống, mà Mạc Khôn đang diễn cùng cũng tiến lên ôm Tô Cẩm một đường ra ngoài.
*Bơ * tiểu sinh cũng muốn xông lên lại chậm hơn Mạc Khôn một bước.
Ở cửa phim trường, phóng viên nằm vùng sôi nổi cầm camera chụp, lập tức tia được chân Tô Cẩm xanh tím một mảng làm người ta sợ hãi, lại còn đang sưng to!
Người đại diện của Mạc Khôn với bảo tiêu ngăn đám phóng viên lại, vì hai người vội vàng tránh đi trước, * Bơ * tiểu sinh ở phía sau bị phóng viên chặn lại để trả lời mấy vấn đề phát sinh.
Đương nhiên, tuy rằng lo lắng cho Tô Cẩm bị thương, nhưng mà hắn cũng vui vẻ bắt lấy bất kì cơ hội lộ diện nào.
———
11/3/2020
Tình hình là nhà hàng xóm dùng chùa wifi nhà tui cả tháng trời, wattpad lúc nào cùng trong tình trạng không có kết nối mạng, bản thảo up lên thì toàn lỗi, may hôm nay đổi được mật khẩu wifi nên tui lại xuất sơn rồi đây, tối lại có chương mới.
———
Thời gian này mọi người ra đường nhớ đeo khẩu trang, giữ gìn sức khoẻ nha!
Yêu <3