Editor: Honey
Beta: Kiều Tiếu Nương Tử
Nơi bóng tối ngoài cung điện xuất hiện một đạo hắc ảnh chậm rãi đi tới, bên tai là âm thanh ào ào, không rõ là tiếng gió hay là tiếng gì.
Chẳng qua đại bộ phận mọi người chặt chẽ vây quanh Tu Ẩn, triệt để bảo hộ hắn, thậm chí vương hậu còn đang sững sờ ở một bên chưa kịp phản ứng cũng được vây đằng sau.
Sắc mặt Tu Ẩn càng ngày càng trầm, đồng tử hơi hơi co rụt nhìn đạo thân ảnh đang hướng tới chỗ sáng.
Thiếu niên tóc đen, mắt đen, khóe môi treo lên ý cười ôn hòa, một thân trang phục màu đen hoa lệ làm người ta loáng thoáng có thể đoán được thân phận của hắn.
Trong lòng ngực hắn gắt gao giam cầm một người, một thân váy công chúa màu vàng nhạt, gương mặt kia đúng là Yến Lạc mà Tu Ẩn và vương hậu đang nhắc đến.
Trong lòng Yến Lạc thầm hô xui xẻo, lúc ấy Tiểu Phấn Hồng vội giúp cô thám thính, chưa kịp chú trọng cảnh giác, đến lúc Tiểu Phấn Hồng phát hiện thì đã không còn kịp rồi.
Đối với người này dường như nguyên chủ có bản năng trốn tránh, rất nhiều kí ức bị cất giấu quá sâu làm cô chỉ có thể mơ hồ hiểu biết.
Người này tên Yến Giang, là anh trai của nguyên chủ, cũng là vương tử duy nhất của quốc gia nguyên chủ.
Chẳng qua từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, người này biểu hiện ra ngoài....Khiến cô cảm thấy không ổn.
Thẳng đến lúc hắn ôm chặt cô vào lòng, nhìn từng màn trong đại điện, mang theo ý cười cùng phẫn nộ mở miệng "Lạc Lạc, chính vì người này nên em mới không muốn trở về?"
Vừa nói hắn vừa mang cô đi vào bên trong đại điện.
Tiếng nói của hắn phát ra, nói ra câu nói trước đó.
Yến Lạc có thể cảm nhận được, áp lực xung quanh rõ ràng đang tăng lên.
Nhìn thấy cô,Tu Ẩn tựa hồ thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đáy mắt xẹt qua một tia hoảng loạn khi thấy cánh tay đang nắm chặt vòng eo tinh tế của Yến Lạc, hơi thở của hắn trở nên trầm xuống.
"Mỹ nhân rượu ngon....... Thật đúng là hưởng thụ." Ngữ khí của Yến Giang thong thả ung dung, kề bên tai Yến Lạc nói ra, tựa hồ là nói cho cô nghe.
Cảm nhận được thân thể của tiểu gia hỏa trong lòng ngực hơi run run, Yến Giang nhẹ giọng cười, thối lui về phía sau, tránh đi hơi thở hùng hổ dọa người của Tu Ẩn.
" Không phải sớm đó đã cùng Lạc Lạc nói qua rồi sao? Người bên ngoài đều không đáng tin tưởng."
"Tiểu Phấn Hồng, Tiểu Phấn Hồng! Tôi cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo hướng gì đó không ổn a? Người này không phải anh em ruột của nguyên chủ sao? " (oдo")
"Đúng là vậy, nhưng ban nãy tôi vừa đổi mới lại tư liệu của hệ thống..... Phát hiện một sự thật."
"Tôi cảm thấy.... Có chút không muốn biết cái sự thật mà cậu nói a. "
Tiểu Phấn Hồng còn chưa nói, Tu Ẩn đã động, tốc độ của hắn thực nhanh, lưỡi kiếm sắc bén trong tay hắn giống như một phần cơ thể hắn vậy, khiến đáy mắt Yến Giang xẹt qua một đạo kiêng kị.
Hô hấp của Yến Lạc cứng lại, trên mặt hiện lên cảm xúc khó chịu, bước chân của Tu Ẩn, lạnh giọng mở miệng, "Buông ra! "
"Yến Giang có hảo cảm rất lớn với nguyên chủ, đạt tới trình độ yêu thích luôn, nhưng không phải cái loại anh em yêu thích kia mà là yêu thích kiểu nam nữ á."
Thanh âm của Tiểu Phấn Hồng vang lên bên tai Yến Lạc, có điều cô biết ngay đó không phải chuyện tốt đẹp gì mà.
Vị diện thứ nhất đã kích thích như vậy...... Các vị ở quản lí cục có thể bình thường một chút được không? Có thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ một tẹo được không?
Đáp án thực hiển nhiên là không thể.
"Yến Giang...... Yến Giang! Cậu làm vậy là có ý gì?" Ngay lúc này, một thanh âm bén nhọn vang lên.