Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần

Chương 131: Như thế nào là cuồng em gái (31)




Tinh hạm đặc cách của liên minh so với tinh hạm bình thường mà nói thì xa hoa hơn nhiều, cũng vững vàng hơn nhiều.

Trừ bỏ tình huống đặc thù, bình thường trong quá trình điều khiển là không cần cài đai an toàn, bên trong tinh hạm thật lớn bị chia làm một cái lại một cái phòng nhỏ xa hoa, bên cạnh là tài liệu đặc thù trong suốt một chiều, ngồi trong phòng nhỏ có thể nhìn được khắp tinh tế.

Lộng lẫy, lóa mắt, màu xanh biển, màu tím nhạt, màu đỏ đan chéo bên nhau, tụ tập thành một mảnh, sau đó hết thảy phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh như lưu li đang mở to nhìn bên ngoài của thiếu nữ.

Đẹp đến hít thở không thông.

Ánh mắt của Lục Bất Trì vẫn luôn dừng ở trên người Yến Lạc, nhìn đáy mắt lộng lẫy của Yến Lạc, ánh mắt càng ngày càng ám trầm.

Giờ phút này, trong cái phòng nhỏ này chỉ có hai người bọn họ, ngồi đối diện nhau, từng cử chỉ hành động của thiếu nữ đều ánh vào trong mắt Lục Bất Trì.

"Thật xinh đẹp, tiểu ca ca, lúc các anh ra ngoài làm nhiệm vụ đều sẽ nhìn thấy những cảnh này sao?"

"Ừm, có càng đồ sộ, về sau anh dẫn em đi xem."

Lục Bất Trì đổ một chén nước trà hoa quả, đưa tới bên môi cô nhóc nãy giờ vẫn luôn nói suốt đường đi.

Yến Lạc hưng phấn nháy đôi mắt, ôm tay Lục Bất Trì liền uống một ngụm nước trà ngọt ngào, tựa hồ là ngại khoảng cách có chút xa, lấy tay mình về, cô nhóc đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời đi cảnh vật ngoài cửa sổ, thân mình nhỏ nhắn lại dịch về hướng Lục Bất Trì.

Thân mình nhỏ nhắn mềm mại hương hương nhích lại gần, âm thanh nhu nhu nhỏ nhẹ mang theo chút làm nũng chỉ riêng đối với hắn, "Tốt quá, về sau tiểu ca ca mang em đi ra ngoài chơi được không?"

Thiếu nữ cười tủm tỉm, bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu, tiến đến trước mặt hắn, giống như là muốn một cái hứa hẹn.

Rõ ràng đã là cô gái lớn mười bảy, mười tám tuổi, lại vẫn không hề đề phòng nói ra lời trêu chọc trái tim hắn như vậy.

Đặc biệt là hắn biết rõ, chính mình đối với cô nổi lên cảm xúc không giống nhau.

Không phải em gái, hắn cũng không phải coi cô như em gái mà đối đãi, muốn ở bên cạnh cô, không chỉ là một anh trai ở bên bảo hộ mà thôi.

"Đương nhiên là được." Nhưng nhìn đôi mắt chứa đầy tín nhiệm cùng hâm mộ của Yến Lạc, không khác khi nhỏ là bao, hơn nữa hiện tại hắn còn không được.

Quá khứ dơ bẩn kia, cần thiết rửa sạch..

Tay hơi hơi nắm chặt, Lục Bất Trì rũ con ngươi xuống.

Ngay sau đó, một bàn tay nhỏ non mềm chui vào lòng bàn tay hắn, mở tay hắn ra, đầu nhỏ thấu lại đây, đáy mắt mang theo một chút lo lắng, "Tiểu ca ca, nếu anh thật sự không thích đế quốc, kỳ thật có thể không cần đi cùng em, từ sau khi bước lên tinh hạm này, mày của anh vẫn luôn nhíu chặt."

Nói xong, Yến Lạc giơ tay đụng vào giữa mày Lục Bất Trì.

Theo bản năng nắm chặt tay nhỏ trong tay, sau đó đưa đến bên môi, nhẹ nhàng đụng vào một chút, sau đó than thở một tiếng, "Chỉ là đang nghĩ vài chuyện mà thôi, hơn nữa anh phải bảo vệ Lạc Lạc của anh, phải không?"

Lục Bất Trì nhẹ giọng nói, trên mặt không có biểu tình gì, đáy mắt còn có thể nhìn ra vài phần đứng đắn.

Nghiêm trang trêu chọc, nói lời âu yếm..

"Không xong! Tiểu Phấn Hồng!"

"?"

"Đây là cảm giác động lòng!"

Nghiêm trang nói lời âu yếm gì đó, căn bản chịu không nổi được không (≧? ≦)?

".. Ký chủ, nếu đầu óc ngài có vấn đề, em có thể xin tổng bộ cho ngài miễn phí trị liệu một lần." Bị hố một lần hai lần, Tiểu Phấn Hồng lại nghe Yến Lạc nói như vậy, chỉ là cười lạnh một tiếng.

Lại cũng không thể không thừa nhận, cô xác thật thích hợp với vị trí này.

Ừm, tuy rằng cô nhát.