Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần

Chương 114: Như thế nào là cuồng em gái (14)




Bước chân của Lục Bất Trì đột nhiên dừng lại, xoay người hướng về phía sau nhìn lại.

Thân ảnh nhỏ xinh kia hôm nay mặc một chiếc váy nhỏ vàng nhạt, quai hàm phấn nộn phình phình, một đôi mắt trừng lớn, sắc mặt mang theo bất mãn.

Người quen thuộc, lại là khí tràng không quen thuộc.

Cằm cô hơi nâng lên, mang theo ngang ngược kiêu ngạo cùng chất vấn.

Nhóc con không cao, rõ ràng mảnh mai như vậy, lại mạnh mẽ áp chế những người vừa nói chuyện.

Lục Bất Trì lẳng lặng nhìn cô, không có động tác, đáy mắt lại xẹt qua vài tia sáng.

Yến gia tiểu công chúa Yến Lạc, trên cơ bản tất cả mọi người đều nhận thức.

Cha là nguyên soái tiền nhiệm đại danh đỉnh đỉnh của liên minh, hiện tại là tham mưu của quân bộ, anh trai cũng nằm trong vị trí chỉ huy cao đẳng của quân bộ, đây là người mà hai vị này đặt ở đầu quả tim, chỉ bằng vài điểm này, mặc dù vị này chính là cái người thường, cũng không có bất luận kẻ nào dám đắc tội cô.

Càng đừng nói mẹ của cô cũng là tiểu thư nhà quyền quý, cơ hồ là người toàn bộ có huyết mạch điều tiết giả thuần khiết nhất liên minh, huyết mạch điều tiết giả càng thuần khiết, đối ới một nửa kia của mình có trợ giúp càng lớn.

Mà Yến Lạc kế thừa huyết mạch như vậy, không giống với Lục Bất Trì hiện tại, mỗi người muốn nịnh bợ.

Không nịnh bợ được cũng không sao, để lại ấn tượng tốt liền kiếm lời, nếu lỡ đâu nịnh bợ được, không chỉ có chính mình, toàn bộ gia tộc sau lưng mình đều bay vọt lên một tầm cao mới.

Cho nên mặc dù Yến Lạc không thế nào ra cửa, nhưng ảnh chụp của Yến Lạc vẫn bí mật truyền lưu trong các gia tộc lớn, liền sợ đứa cháu nào không hiểu chuyện, lập tức hủy hoại cơ nghiệp trăm năm của gia tộc.

Mấy người vừa rồi còn vẻ mặt châm biếm nghẹn họng, trên mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, lắp bắp nói không ra lời.

Những người khác cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện một màn như vậy, nhịn không được hơi hơi lui về phía sau, muốn cùng mấy người này phân rõ giới hạn.

Lục Bất Trì nhìn thoáng qua chung quanh, lúc này mới đi qua, trên mặt mang theo một tia ý cười, đáy mắt lại không có bất cứ cảm xúc gì dao động, "Lạc Lạc? Sao em lại tới đây?"

Bất quá Lục Bất Trì thật không nghĩ tới Yến Lạc cư nhiên sẽ chạy đến trường học, rốt cuộc phía trước liền nghe Yến Tề nói, sức khỏe của Yến Lạc không phải thực tốt, số lần ra cửa vì thế cũng chịu hạn chế.

Nghe được thanh âm của Lục Bất Trì, Yến Lạc đây mới là thu hồi ánh mắt, ngữ khí mang theo một tia bất mãn cùng ủy khuất không dễ phát hiện, đôi tay nâng lên, đối với Lục Bất Trì nói:

"Tiểu ca ca, ôm."

Giống với Yến Tề, đã rất quen thuộc với động tác này của cô nhóc, Lục Bất Trì thuận tay vớt Yến Lạc vào lòng, nhìn sườn mặt trắng trắng mềm mềm của cô bé, mày hơi hơi chọn chọn, "Cha đâu?"

Yến Lạc hơi hơi nghiêng đầu, chu môi, một bộ dáng ngạo kiều, "Lạc Lạc không cần ba ba cũng có thể tới đón tiểu ca ca."

Người máy hộ vệ vẫn luôn đi theo bên cạnh Yến Lạc dùng một loại âm thanh máy móc mười phần đông cứng nỗ lực mở miệng hưởng ứng, "Tiểu công chúa của chúng ta lợi hại nhất, làm thật tốt."

Mọi người: "..."

"Ừm, Lạc Lạc giỏi quá." Chung quanh trầm mặc trong chốc lát, Lục Bất Trì cũng dừng một chút, mới mở miệng, ánh mắt quét một vòng trên người mấy người nói không ra lời kia, ôm Yến Lạc, đang muốn xoay người.

"Được rồi, đón được rồi, chúng ta về nhà đi?"

Thân mình Yến Lạc hơi hơi giãy giụa một chút, vừa muốn nói chuyện, bên cạnh truyền đến một trận tiếng bước chân hơi dồn dập làm ánh mắt mọi người chuyển qua.

Chỉ thấy mấy vị lãnh đạo cao cấp của trường học ngày thường không thể thấy được vội vàng đi về bên này.

Chắc là nghe được tin Yến Lạc ở chỗ này.

Bước chân của Lục Bất Trì dừng lại, nhìn, đôi mắt hơi hơi rũ xuống, rơi xuống một bóng ma.