Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần

Chương 112: Như thế nào là cuồng em gái (12)




Cảm giác mềm ấm kia rút đi, cái trán lại phảng phất có chút chết lặng.

Một loại cảm giác kỳ quái, từ một điểm kia, tê tê dại dại khuếch tán ra chung quanh.

Cổ hơi thở điềm mỹ kia còn quấn quanh bên người, cô bé ngồi quỳ ở mép giường, đáy mắt còn mờ mịt hơi nước, nhưng trên mặt lại là mang theo tươi cười, "Hôn một cái, dời đi lực chú ý, liền sẽ không đau, trước kia khi em bị té, ba ba chính là dạy em như vậy."

Kia phỏng chừng là Yến Tề không nghĩ tới một chiêu này, em sẽ dùng đến nơi này..

Khóe môi Lục Bất Trì khẽ động một chút, tựa hồ là muốn cười, lại không cười ra, cuối cùng không nhịn xuống giơ tay xoa đầu cô, thanh âm hơi ám ách trầm thấp, mang theo một loại ý vị mạc danh, "Không đau." Ít nhất hiện tại sẽ không đau.

Nhìn dụng cụ kia cuối cùng làm vết sẹo biến mất, chỉ dư lại một chút dấu vết, Yến Lạc mới vừa lòng lấy đồ vật ra ngoài.

Chờ đẩy cửa trở về, xem Lục Bất Trì còn ngồi trên giường, cô bé hơi hơi vểnh môi, đi lên trước, mở quang não cá nhân ra, một bộ muốn tiếp tục kể chuyện xưa.

Chẳng qua vừa mới đi vào mép giường, còn không kịp làm hắn nằm xuống, thân mình nho nhỏ đã bị Lục Bất Trì một phen vớt lên.

Tay nhỏ bị hắn cầm, lộ ra chỗ lúc nãy bị hắn chụp sưng đỏ.

Chỗ đó đã bị được dụng cụ chữa bệnh kia chữa khỏi, chỉ còn lại một vết đỏ nhợt nhạt.

Nhìn dấu vết kia, nhớ đến tiếng hô đau lúc nãy của cô bé, đáy mắt chìm xuống.

"Đau không?"

"Có điểm.." Cô bé mím môi, nhưng rất nhanh lại lộ ra tươi cười, "Bất quá hiện tại đã.." Không đau.

Lời còn chưa nói xong, mặt của người này đột nhiên dán đến cực gần.

Yến Lạc bị dọa sợ, theo bản năng rụt về sau, đầu nhỏ lại bị hắn đè lại.

Nụ hôn nhẹ nhàng dừng ở má cô, hơi thở hắn vây quanh cô.

Nhìn biểu tình hơi hơi dại ra của cô bé, Lục Bất Trì cười, lúc này là thật sự cười, đáy mắt khóe môi đều là nhiễm ý cười tràn đầy.

Thanh âm khàn khàn nặng nề, cũng cất dấu ý cười, "Lạc Lạc, hôn một cái, liền không đau."

Một cổ sóng nhiệt nảy lên gương mặt, lỗ tai có chút nóng lên, Yến Lạc thiếu chút nữa nhịn không được từ trong lòng Lục Bất Trì nhảy dựng lên.

Lục Bất Trì nhìn trên mặt cô bé nảy lên rặng mây đỏ, vành tai nho nhỏ cũng hơi hơi phiếm hồng, tựa hồ có chút vô thố, ý cười không khỏi càng sâu.

Đây là thẹn thùng?

Nguyên lai cô còn có thời điểm thẹn thùng a.

Thật là kiều tiếu đáng yêu..

Màu sắc dưới đáy mắt Lục Bất Trì có chút thâm.

Nỗ lực khiến cái đầu bị Lục Bất Trì làm cho choáng váng của mình tỉnh táo lại, Yến Lạc khẽ hừ nhẹ một tiếng, rụt tay lại lại, đẩy đẩy Lục Bất Trì đang dựa vào bên người mình.

"Không được, không thể đột nhiên tập kích."

Cô bé phồng má lên, tựa hồ hơi mang bất mãn lẩm bẩm.

Lục Bất Trì theo ý cô buông tay ra, gật đầu, "Tốt, về sau anh trai sẽ nhớ rõ nói một tiếng với Lạc Lạc trước."

Yến Lạc: "..."

"Đinh -- giá trị hắc hóa của Lục Bất Trì -5 (90/100)"

Thấy cô bé khó được bị hắn làm nghẹn họng, tâm tình của Lục Bất Trì thực tốt nằm xuống, chính mình chủ động ngoan ngoãn đắp chăn, hơi hơi khép mắt lại, "Được rồi, Lạc Lạc có thể bắt đầu."

Nhìn người nào đó đã trốn vào trong chăn, giống như cực kỳ tự giác, còn ngoan ngoãn, đôi mắt hắn hơi hơi hợp lại, lông mi thật dài thường thường lập loè một chút, khóe môi giống như câu lấy ý cười, một đầu tóc đen có chút hỗn độn, tùy ý nhếch lên mấy cây, xua tan hơi thở tối tăm trên người hắn, thoạt nhìn nhưng thật ra có chút bộ dáng mà thiếu niên tuổi này nên có.