Mau Xuyên Nữ Vương: Nam Thần, Cầu Hắc Hóa!

Chương 85: giáo thảo thực liêu thực bá đạo (19)




Editor: Lãnh Sam.

Trong chớp mắt.
Sở Hạ đi theo Ngôn Tuyết biến mất ở cửa thang lầu.
Trên hành lang dư lại mấy người hai mặt nhìn nhau.
Này......
Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?
' Chị em tốt ' của Ngôn Tuyết quay đầu liền muốn đi mắng Ngôn Linh, thình lình, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, liền đối diện với ánh mắt âm lãnh của Phong Lâm.
Một cái chớp mắt kia, cô ta đánh cái rùng mình, cơ thể co rúm lại một chút.
Thức thời đi ngay vào phòng học, một chữ cũng không nhiều lời.
Phong Lâm người này, trừ bỏ là giáo thảo ra, còn mẹ nó đặc biệt lãnh.
Lại lãnh lại ngạo.
Không dính khói lửa phàm tục.
Hơn nữa gương mặt lớn lên vô cùng tinh xảo tuấn tú kia, càng là dẫn đến không ít nữ sinh vì hắn điên cuồng.
Chính là hắn lãnh đến trình độ nào?
Rất nhiều người đều nói hắn không có tâm.
Liền tính nữ sinh ở trước mặt hắn rơi xuống nước, té ngã, tỏ tình, hắn cũng sẽ không nhìn nhiều một cái, mỗi lần đều là nhìn như không thấy.
Nhưng chính là một người như vậy.
Cư nhiên ở thời điểm Ngôn Linh xông đến, không có đem người ta đá văng.
Ngược lại thuận tay đem người ôm ở trong lòng ngực?
Nói hai người bọn họ không có quan hệ, có người tin sao?
Căn bản là sẽ không có ai tin tưởng.
Không ít người trong phòng học, đã từ lúc vừa mới bắt đầu kinh hô, giờ trở nên bình tĩnh không ít.
Nhưng...... Vẫn là không có cách nào bình tĩnh hoàn toàn.
Mẹ nó, giáo thảo núi băng vạn năm này, cũng sẽ lộ ra vẻ mặt ôn nhu như vậy???
Mẹ ơi, con lại tin tưởng vào tình yêu rồi.
Mẹ ơi, mau xem, đó là bạn trai tương lai của con!
Ngôn Linh nhìn thoáng qua phương hướng Sở Hạ đã sớm biến mất kia, đáy mắt xẹt qua một mạt không vui.
Phong Lâm nhanh chóng bắt giữ được biểu tình của cô, " Như thế nào, em muốn gặp cậu ta?"
Nghe vậy, Ngôn Linh gật gật đầu.
" Đúng vậy, muốn gặp hắn."
Cánh tay Phong Lâm đang ôm eo của cô, không tự giác mà dùng sức, "......." Em đều có anh, còn dám nhìn tên rác rưởi khác!!!
Ngôn Linh cũng không phát hiện, ngược lại biểu cảm phiền muộn nói, " Hắn còn chưa xin lỗi tôi đâu! Còn có Ngôn Tuyết, bọn họ chạy quá nhanh, lần sau phải làm cho bọn họ xin lỗi tôi, cũng không biết là khi nào, tôi cũng không thể canh giữ mãi ở chỗ này!"
Không vui!
Đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia giảo hoạt.
Bất quá, ngày mai cô có thể tiếp tục đứng ở cửa chờ hai người kia!
Khi nào xin lỗi cô, đem mọi chuyện nói rõ ràng, cô lại tha cho hai người bọn họ.
Chậc, rốt cuộc, cũng không thể mỗi lần đều đưa tới một đống người vây xem, hai người bọn họ, cũng sẽ sợ mất mặt?
Sự tức giận trên người Phong Lâm, bị câu nói kia của Ngôn Linh làm tiêu tán hơn phân nửa.
Cô nha, luôn là ở trong lúc không chú ý cho hắn kinh hỉ.
Hắn yêu say đắm duỗi tay xoa xoa tóc của cô.
" Ngoan, trở về đi học đi."
Muốn xin lỗi? Cái đó còn không đơn giản sao? Hắn có rất nhiều biện pháp.
Ngôn Linh chớp chớp mắt, con ngươi trong suốt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Phong Lâm, có chút khó hiểu.
Hắn vì cái gì muốn sờ đầu của cô?
Muốn dỗ cô sao?
Bất quá, cô cũng không chán ghét hắn đụng vào, ngược lại còn có chút chờ mong.
Ngôn Linh cân nhắc, loại ý tưởng này của mình, đại khái là bị bệnh, cô từ trong ngực Phong Lâm rời đi, ra vẻ trấn định nói, " Tôi quay về đi học."
"Ừm." Ngay cả trên đuôi lông mày của Phong Lâm cũng mang theo chút ý mừng.
Đáy lòng hắn, là thật sự tràn ngập sung sướng.
Nguyên bản Ngôn Linh tính quay đầu lại nhìn độ hảo cảm của Phong Lâm một cái, nhưng nề hà tầm mắt kia của hắn, lửa nóng quá mức rõ ràng, dọa cô muốn nhanh chóng nhưng vẫn phải giả là mình rất bình tĩnh mà rời đi.
Thẳng đến lên cầu thang, Ngôn Linh mới cảm thấy, chính mình có thể thả lỏng rồi.
Tầm mắt của Phong Lâm a, cô có chút chịu không nổi, sợ không cẩn thận một chút liền sa vào trong đó.
Cô duỗi tay vỗ vỗ trái tim nhỏ.
Ừm, ổn định!
Cần thiết ổn định!
Lần sau tuyệt đối không thể lại hốt hoảng như vậy thoát đi, cùng lắm thì, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, xem ai thắng ai!