Editor☘️: Lãnh Sam.
()...,
Nhưng mà.
Sự thật nhất định phải làm cho bọn họ thất vọng rồi.
Đẩy ra là không có khả năng.
Đời này đều không thể đẩy ra.
Phong Lâm thần sắc ôn hoà đem người vòng ở trong ngực.
Trên gương mặt đếm không hết ôn nhu.
Ánh mắt kia, nhìn đến Ngôn Linh sửng sốt sửng sốt.
" Anh, anh, " anh nữa ngày, cũng không nói ra được cái nguyên cớ.
Sắc mặt Ngôn Linh hơi hơi nhiễm một tầng đỏ ửng, cô ho nhẹ hai tiếng, không được tự nhiên đem giáo phục xách theo trong tay nhét ở giữa hai người.
" Đây là quần áo của anh. "
Thanh âm khẽ run, bại lộ cảm xúc giờ phút này của cô.
Rốt cuộc, ánh mắt kia của Phong Lâm, lực sát thương thật sự là quá lớn.
Không chỉ có Ngôn Linh không trấn định, ngay cả Ngôn Tuyết ở phía xa, cũng xém chút luân hãm.
Một người cao lãnh như vậy, cư nhiên cũng sẽ có một mặt ôn nhu đến thế sao?
Đôi tay Ngôn Tuyết rũ tại bên người, gắt gao nhéo góc áo.
Đáy mắt bay nhanh thoáng hiện một mạt hận ý.
Đột nhiên.
Cô ta theo bản năng nhìn về Sở Hạ bên cạnh.
Chỉ thấy ánh mắt Sở Hạ chính đang chặt chẽ nhìn chằm chằm Ngôn Linh.
Trong lòng cô ta căng thẳng, không chút suy nghĩ duỗi tay đi kéo quần áo Sở Hạ, cơ thể lung lay sắp đổ hướng về phía lòng ngực hắn.
Sở Hạ thấy vậy, kinh hô một tiếng, " Ngôn Tuyết? Cậu làm sao vậy? "
Này lớn tiếng, lôi trở lại suy nghĩ của không ít người.
Chị em tốt bên người Ngôn Tuyết, thần sắc không cam lòng nhìn Ngôn Linh, trong ánh mắt tràn đầy hận ý, rồi tại sau đó một giây, đổi thành vẻ mặt lo lắng đi nhìn về phía Ngôn Tuyết.
" Tớ, tớ giống như không quá thoải mái, cậu có thể đưa tớ đi phòng y tế chứ? "
Ngôn Tuyết nhẹ giọng nói, thanh âm hữu khí vô lực, tựa hồ vấn đề thật sự thực nghiêm trọng.
Ngôn Linh đột nhiên bị Ngôn Tuyết làm kinh động.
Đạm mạc nhìn lướt qua.
Cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Dù sao vừa nhìn liền biết Ngôn Tuyết đang giả bệnh, muốn mượn cớ chạy trốn.
Nhưng cô cũng không phải đứa ngốc.
Ngôn Linh giãy dụa từ trong lòng ngực Phong Lâm toát ra cái đầu, sắc mặt bất mãn trừng đôi cẩu nam nữ phía xa kia.
" Đi phòng y tế cũng có thể, nhưng trước khi đi, cần thiết xin lỗi tôi! " Thanh âm cô chém đinh chặt sắt, không cho phép cự tuyệt.
Sở Hạ bước chân bỗng dừng.
Quay đầu lại nhìn về phía Ngôn Linh.
Lúc này, Ngôn Linh đang bị Phong Lâm ôm, bộ dáng phá lệ câu nhân.
Mà Phong Lâm, thần sắc lại bình tĩnh thong dong.
Cặp con ngươi đen nhánh kia, trộn lẫn vài phần ôn nhu.
Một cái chớp mắt này, đáy lòng Sở Hạ bỗng nhiên hiện lên mất mát.
Thiếu nữ trong lòng ngực Phong Lâm, hẳn là thuộc về hắn mới đúng.
Rõ ràng mới cùng hắn thổ lộ qua, sao có thể chỉ chớp mắt một cái liền thông đồng người khác?
Hắn chặt chẽ nhìn chằm chằm hai người kia.
Không hiểu sao lại cảm thấy, tư thế hai người phá lệ chướng mắt.
Bước chân cơ hồ không bị khống chế hướng về phía hai người đi qua.
Hắn muốn hỏi một chút, Ngôn Linh thổ lộ còn có tính không.
Ngôn Tuyết vẻ mặt mộng bức nhìn Sở Hạ đem cô ta ném ở tại chỗ, không thể tin tưởng nhìn bóng dáng hắn.
Mắt thấy Sở Hạ cách Ngôn Linh càng ngày càng gần.
Cô ta cắn răng, hô to một tiếng.
" Sở Hạ! "
Thanh âm vừa gấp vừa tức.
Bóng dáng Sở Hạ cứng đờ, quay đầu nhìn đến chính là Ngôn Tuyết đỏ hốc mắt.
Nước mắt đảo quanh qua lại.
Giống như giây tiếp theo liền sẽ rơi xuống, lại bị Ngôn Tuyết kiên cường giữ lại.
Ngôn Tuyết nhìn hắn, oán hận dậm dậm chân, xoay người rời đi không quay đầu lại, bóng dáng tràn đầy cô đơn.
Sự tình phát triển đến một bước này, là ai cũng không nghĩ tới.
Sở Hạ thần sắc căng thẳng, rốt cuộc khôi phục vài phần lý trí.
Hắn vừa mới......
Kém chút đi đến trước mặt Ngôn Linh......
" Sở Hạ, cậu thất thần làm cái gì? Mau đuổi theo a!"
Chị em tốt của Ngôn Tuyết bước nhanh qua, kéo Sở Hạ một phen.
Đem hắn đẩy về phía trước hai bước, Sở Hạ lúc này mới theo lực đạo, ngốc ngốc hướng phía trước đuổi theo.
_____
Ảnh phía trên là chụp từ một góc ở trường mình đó ~ lúc trời đang chuẩn bị mưa 🌼🌱