Editor☘️: Lãnh Sam.
()...,
Các nam sinh bị Ngôn Linh cự tuyệt kinh ngạc một chút.
Mấy người bọn họ xấu hổ xoay người rời đi, trở về phòng học.
Nhưng thật ra nam sinh xuất hiện đầu tiên kia, vẫn như cũ nhìn chằm chằm Ngôn Linh.
" Tôi, tôi sẽ không quấy rầy cậu...... Tôi cùng bọn họ không, không giống nhau."
Hắn gập ghềnh nói một câu.
Ngôn Linh méo mó đầu, cô còn phải chờ Phong Lâm, nếu nam sinh này không đi, đợi chút nữa Phong Lâm nhìn thấy, vạn nhất độ hảo cảm giảm xuống thì làm sao bây giờ?
Ừm, đem hắn tống cổ đi mới được!
Giọng nói cô thanh lãnh, " Vậy cậu nghe cẩn thận, tôi chỉ nói một lần."
" Ừ ừ ừ!" Đáy mắt nam sinh tràn đầy vui sướng.
Không nghĩ tới, cô thật sự cho hắn phương thức liên hệ.
Ngôn Linh, " xxxxxxxx......"
Nam sinh, " Tôi nhớ kỹ!"
Ý mừng dưới đáy mắt hắn, nhiều đến không hòa tan được.
Ngôn Linh hướng về phía hắn xua xua tay, ý bảo hắn đừng ở chỗ này chặn đường.
Nam sinh lại là thực nghe lời quay đầu liền trở về phòng học.
Ngay sau đó, nam sinh lại quay trở lại, chẳng qua lúc này đây, trong tay dọn một cái ghế đặt ở trước mặt Ngôn Linh.
" Đứng có chút mệt, cậu ngồi chờ."
Tuy không biết rằng cậu đang đợi ai......
Dứt lời, nam sinh lại lần nữa nhanh chóng trở về phòng học.
Từ phương hướng Ngôn Linh nhìn qua, nam sinh mơ hồ đang lấy giấy bút, viết cái gì đó.
Mà xung quanh nam sinh, cũng khiến cho một trận cười vang.
Đến nỗi nam sinh đỏ mặt nói gì đó, Ngôn Linh không có hứng thú nghe.
Quay đầu quét một vòng ở hướng cầu thang, haiz, vẫn không có ai.
Đừng nói là Phong Lâm cũng đi phòng học của cô để tìm cô?
Nếu là như vậy, chẳng phải là cả hai người đều không thể gặp nhau sao?
Liền ở lúc cô tính rời đi, đột nhiên cảm giác được vài cái ánh mắt không có ý tốt.
Ngôn Linh dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn qua đó.
Tầm mắt vừa vặn cùng Ngôn Tuyết đụng phải, giao nhau ở giữa không trung.
Cô thậm chí, có thể rõ ràng từ đáy mắt Ngôn Tuyết nhìn thấy sự ghen ghét.
Ngay sau đó.
Ngôn Tuyết đứng lên.
Mấy người chị em bên cạnh Ngôn Tuyết, cũng theo đó đứng lên.
Những người này hướng về phía Ngôn Linh đi tới.
Hùng hổ.
Ngôn Linh, "???" Cô không động thủ, vài người này còn chủ động đưa tới cửa?
Chậc, cô thật sự rất cảm động.
Ngôn Tuyết bị vây quanh ở bên trong, giống như chúng tinh phủng nguyệt.
Cô ta mở miệng, thanh âm khẽ run, " Ngôn Linh? Em, em như thế nào biến thành như vậy?"
Theo sau tiếng nói của cô ta.
Tức khắc, quanh thân kích khởi một trận kinh hô.
Ngôn Linh?
Ngôn Tuyết vừa kêu nữ sinh này là Ngôn Linh?
Toàn bộ phòng học tại một giây này bỗng chốc sôi trào.
Có thể những người khác bọn họ không rõ lắm, nhưng là cái tên Ngôn Linh này, ở lớp bọn họ, có thể nói là như sấm ở bên tai.
Em gái của nữ thần năm ba Ngôn Tuyết.
Nhưng mà, Ngôn Tuyết mỹ mạo kinh người, còn Ngôn Linh xấu đến mặt mũi không thể gặp người.
Không chỉ có như thế, còn đối với nam thần Sở Hạ nhớ mãi không quên.
Thậm chí, còn ở mấy ngày trước không biết xấu hổ mà thổ lộ.
Ừm, đương nhiên cuối cùng là bị Sở Hạ cự tuyệt.
Lại nói tiếp, sở dĩ việc này không bị truyền cho mọi người đều biết, cũng bất quá là bởi vì Ngôn Tuyết ở lớp cầu bọn họ, cấp cái mặt mũi.
Em gái không hiểu chuyện, mong bọn họ đừng để ở trong lòng, lời hay nói một đống lớn.
Dưới loại tình huống này, mặc kệ là nam sinh hay nữ sinh, không sai biệt lắm đều sẽ nể mặt một chút.
Rốt cuộc vẫn là đồng học, ai cũng không muốn nháo ra tới không thoải mái.
Dù sao chuyện này, bọn họ tùy là đương chê cười chính là mình.
Nhưng hiện tại, ai có thể nghĩ đến, nữ sinh tinh xảo xinh đẹp trước mắt, phá lệ câu nhân, cư nhiên là cái xấu nữ lúc trước?
Này......
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ thật sự là không có biện pháp dễ dàng để tin.
Có người duỗi tay xoa xoa mắt, đại khái cảm thấy bản thân đang nằm mơ.
Thiếu nữ xinh đẹp như vậy, tựa như tiểu tiên nữ, nơi nào có thể đánh đồng với cái xấu nữ kia?
Nhất định là bọn họ còn chưa tỉnh ngủ.