Editor: Lãnh Sam.
Ngôn Linh xoay người xuống giường, mở cửa phòng ra, sắc mặt đạm nhiên đi tới trước mặt Phong Lâm.
Cô cúi đầu nhìn Phong Lâm đang ngồi ở trên sô pha.
Thanh âm bình tĩnh thong dong.
" Em coi trọng công ty của anh, em tính đem nó......" Đoạt lấy.
Còn chưa nói dứt lời, cô đối mặt với đôi mắt tràn đầy tình yêu say đắm của Phong Lâm.
Hai chữ dư lại, đột nhiên im bặt.
Cả người ngốc ngốc đứng ở tại chỗ, có chút ngốc.
Cô nhìn đến Phong Lâm mân khẩn đôi môi mỏng, sau đó ngoéo một cái, lúc đóng lúc mở, thanh âm cũng đặc biệt dễ nghe, khi nói ra, cũng làm cô cảm giác đặc biệt mộng ảo.
Hắn nói, " Coi trọng công ty của anh? Anh đây liền đem công ty chuyển cho em."
Ngôn Linh, "......" Không, không phải như thế.
" Đúng rồi, trên danh nghĩa của anh còn có không ít tài chính cùng phòng ở, xe, anh đều chuyển cho em, dù sao hiện tại, anh ở bên cạnh em đã có danh phận, mấy thứ này, với anh mà nói, bất quá là vật ngoài thân, có thể có cũng có thể không, chỉ cần em vui vẻ, anh làm cái gì đều có thể."
Thanh âm thanh triệt trầm ổn, phá lệ liêu nhân.
Trái tim nhỏ của Ngôn Linh thình thịch loạn nhảy, ngốc ngốc nhìn hắn.
Phong Lâm xác thật cũng nói được thì làm được, mới vừa nói xong lời này, hắn đã móc điện thoại ra, gọi cho luật sư, đem sự tình giao đãi một lần.
Ở một chỗ khác luật sư rõ ràng thật khiếp sợ, khối tài sản kếch xù đó của Phong Lâm, cư nhiên muốn toàn bộ giao cho Ngôn Linh?
Tin tức này truyền đi ra ngoài, sợ là toàn bộ người ở thành phố A, đều phải một đợt giật mình.
Mà đương sự Ngôn Linh, đột nhiên không biết làm sao.
Cô cô cô không phải thật sự muốn công ty, cô chỉ là muốn giá trị hắc hóa mà thôi......
Rất đơn giản!
Nhìn Phong Lâm soái khí cắt đứt điện thoại, cô đột nhiên ý thức được___ phương án thứ ba thất bại.
Cô khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm trên mặt Phong Lâm dáng sừng sững bất động 90 giá trị hắc hóa, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, âm thanh lạnh lùng nói, " Phong Lâm, em không thích bánh kem nhỏ của anh, em muốn đem anh quăng!"
Mới vừa đem công ty chuyển đi Phong Lâm, "......"
Sắc mặt âm trầm vô cùng.
Hắn nhanh chóng đi lên phía trước hai bước, một tay đem người để ở trên sô pha, " Em lặp lại lần nữa."
Đem hắn quăng?
Cô đây là chỉ trong chớp mắt liền đem những lời hắn nói vứt ra sau đầu?
Ừm, hắn vẫn là nên hảo hảo giúp cô nhớ lại dư vị lần trước là tương đối thích hợp.
Môi mỏng lạnh lẽo dừng ở trước mặt Ngôn Linh.
Một tấc tấc hôn môi, một tấc tấc tới gần.
Đại não Ngôn Linh phát ngốc, cả người đều mềm, những lời muốn nói, cũng quên sạch.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Phong Lâm mới chậm rãi dừng lại, đem người ôm vào trong ngực, ở bên tai cô nhất nhất lặp lại.
" Em chỉ có thể là của anh, đời này đều không cần nghĩ rời đi."
" Trừ anh ra, ai cũng không xứng cùng em ở bên nhau."
" Nếu em một hai phải rời đi, anh đây chỉ có thể thấy một người giết một người......"
" Anh điên lên, chính anh cũng phải sợ......"
"...... Anh cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì."
"......"
Ngôn Linh nhìn bộ dáng của hắn, chỗ sâu trong đáy lòng, đột nhiên liền mềm vài phần.
Vì mảnh nhỏ ký ức, buộc hắn hắc hóa?
Đáng giá sao?
Cái đáp án này, cô không biết.
Cô chỉ biết, cô không có biện pháp ném xuống hắn.
Cũng không có biện pháp đem hắn quăng.
Đến nỗi lục hắn...... Ngượng ngùng, cô là người có cái giới hạn cuối.
Cô thở dài, quay đầu đi, nhìn về phía nơi khác, không dám lại nhìn Phong Lâm.
Sợ một không cẩn thận nhìn đến ánh mắt quyến luyến thâm tình của hắn.
Càng sợ chính mình nhịn không được mềm lòng rối tinh rối mù.......
Sự thật chứng minh, phương án thứ tư lại lấy thất bại để chấm dứt.
Đến nỗi phương án thứ năm...... Còn chưa thực thi, cũng đã chết non.
Ngôn Linh, "......" Đột nhiên thấy đau lòng muốn ôm chính mình một cái.
____