Editor: Lãnh Sam.
Ngôn Linh bị Phong Lâm đưa về chung cư.
Lại không nghĩ rằng, Phong Lâm cũng thuận thế chui đi vào, động tác nhanh chóng, thân thủ thoăn thoắt.
Gương mặt hắn mang theo ý cười đóng lại cửa phòng.
Hơi thở quanh thân ôn hòa kỳ cục, giống như tháng hai mùa xuân, ấm mà liêu nhân.
Ngôn Linh, "......"
Luôn có người ấp ủ mưu đồ gây rối đối với ta!
Phong Lâm bật cười nhìn cô, lại không nói thêm cái gì, động tác thành thạo thay đổi dép lê, vào phòng bếp.
Hắn vén ống tay áo, đạm kim sắc nút tay áo cùng phòng bếp rõ ràng không hợp nhau.
Nghe được phòng bếp truyền đến tiếng vang quen thuộc, Ngôn Linh chép chép miệng.
Nện bước nhẹ nhàng chạy tới phòng bếp, mặt mang ý cười nhìn Phong Lâm đang chuẩn bị làm bánh kem nhỏ.
Phong Lâm quay đầu lại nhìn cô.
Ngôn Linh nghĩ nghĩ, làm cái thủ thế, thanh âm nhẹ nhàng.
" Ngô...... Cố lên!"
Bánh kem nhỏ của Phong lâm, so với bên ngoài ăn còn ngon hơn.
Nói thực ra, mấy ngày này, cô thật sự đặt biệt nhớ tay nghề của Phong Lâm.
Hiện tại lại có thể ăn được mỹ, thật sự đặc biệt vui vẻ.
" Đi đến sô pha ngồi đi, một lát liền xong ngay." Lời này mười phần sủng nịch.
Ngôn Linh gật gật đầu, đặc biệt nghe lời xoay người trở về phòng khách, ngồi ở trên sô pha.
Cô tìm cái tư thế tương đối thoải mái mà dựa vào, suy nghĩ dần dần đi xa, mấy ngày nay, không có Phong Lâm, tuy nói mỗi ngày đều bình thường, nhưng tổng cảm thấy thiếu điểm gì đó.
Hiện tại, Phong Lâm đã trở lại.
Chung cư của cô, tựa hồ lại thêm nhiều sự ấm áp.
Giống như có hắn ở đây...... Cũng không có gì không tốt.
Không có hắn ở....... Cư nhiên đáng chết không tốt?
Ngôn Linh nghiêng đầu, suy nghĩ hồi lâu vẫn không ra đáp án, thôi, đơn giản không nghĩ.
Cô mới sẽ không khó xử chính mình.
Thật mau, Phong Lâm đưa lên bánh kem nhỏ.
Vị xoài, vị dâu tây, vị dưa Hami......
Ngôn Linh, "......"
Cô quả thực hạnh phúc đến sắp ngất xỉu!
Hương vị bánh kem, mỹ vị trước sau như một.
Trong một cái chớp mắt cô trầm mê hưởng thụ kia, bên tai truyền đến thanh âm mê hoặc nhân tâm.
" Vị quả xoài có kinh hỉ!"
Tay nhỏ của Ngôn Linh, so với suy nghĩ của cô còn nhanh hơn một bước, chờ cô phản ứng lại, bánh kem vị xoài đã bị cô cắn một ngụm.
Ngô!
Hương vị thật ngon!
Từ từ......
Giống như có chút lạc nha.
Khuôn mặt nhỏ kiều tiếu, tràn đầy kinh ngạc, nhìn nhìn ánh mắt Phong Lâm, hơi mang vài phần vi diệu.
Phong Lâm đầu đầy hắc tuyến, "......"
Vị quả xoài không phải làm để cô ăn......
" Đem đồ vật nhổ ra......" Sọ não Phong Lâm đau đến muốn mạng, tức giận a!
Động tác của cô vì cái gì nhanh như vậy?
" Ngoan, há miệng." Phong Lâm tính tình nhẫn nại, duỗi tay ôm cô.
Một chiếc nhẫn kim cương ánh sáng lập lèo, dừng ở lòng bàn tay Phong Lâm.
Ngôn Linh nhíu nhíu mi, nhẫn thoạt nhìn khá xinh đẹp, nhưng là...... Mặt trên đều là bơ, nhão dính dính, dơ.......
Trong ánh mắt không thèm che giấu ghét bỏ, tức giận đến Phong Lâm đen mặt đứng lên, đi vào toilet.
Tiếng dòng nước ào ào vang, bên tai Ngôn Linh, cũng vang lên thanh âm của hệ thống.
[ Thân, nếu không có đoán sai, hắn đây là muốn cầu hôn cô!] nhưng mà, ký chủ nhà nó, lại đem lãng mạn, bầu không khí ái \/\/ muội, toàn mẹ nó một ngụm dập tắt......
Một ngụm này, cắn thật tốt.
Ngôn Linh chớp chớp mắt, thần sắc hiện lên một mạt mê mang.
Cầu hôn sao?
Cô còn không có chuẩn bị tốt.
Vào toilet rửa sạch nhẫn Phong Lâm, tràn đầy bất đắc dĩ, vừa tức lại vừa buồn cười, "......."
Hắn có phải hay không hẳn là may mắn, cô không có một ngụm nuốt vào trong bụng?
Chờ nhẫn rửa sạch xong, thời điểm hắn xoay người trở lại phòng khách, người trên sô pha, không biết khi nào đã ngủ.
Phong Lâm thở dài một tiếng, như thế nào cầu hôn lại khó như vậy?
Cô ấy hoàn toàn không đi theo kịch bản.