Editor: Lãnh Sam.
()...,
Hứa Thanh Thanh bị ném ra ngoài không chút lưu tình nào.
Sau hôm nay, toàn bộ trong vòng, cô ta đều sẽ là cái chê cười.
Ngôn Linh ở yến hội quét một vòng, cũng không phát hiện có việc thú vị nào khác.
Ở trong lòng ngực Phong Lâm buồn bực bất mãn hừ một tiếng.
" Hửm? Không còn gì vui?"
Phong Lâm nhận thấy được cô bất mãn, nhỏ giọng ở bên tai cô dò hỏi.
" Đúng vậy."
Cô gật gật đầu, chuyện vui bị anh ném văng ra!
Cầm thú!
" Nếu không còn cái gì vui, chúng ta trở về."
Phong Lâm ném xuống những lời này, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khom lưng đem người trong lòng ngực bế ngang lên, rời đi không quay đầu lại.
Khí thế hung mãnh, động tác dứt khoát lưu loát.
Bị ôm Ngôn Linh, "......" Vẻ mặt mộng bức.
Từ từ.
Vì cái gì muốn ôm cô!!!
Cô rõ ràng có thể chính mình tự đi!
" Anh để em xuống!" Cô rống giận, thập phần bất mãn.
Cô không cần mặt mũi sao?
Nhiều người nhìn như vậy!
A a a, cô đường đường là Ma Tôn, như thế nào có thể bị một nam nhân ôm theo kiểu công chúa!
[ Thân, cô hiện tại không phải Ma Tôn, thân phận hiện tại của cô, bị Phong Lâm ôm, thực thích hợp.] mỗ hệ thống đúng lúc nhắc nhở.
"......" Không!
[ Thân, cô nhìn xem độ hảo cảm.]
" Không xem!"
Nga, độ hảo cảm 99? Giá trị hắc hóa 80?
Kia hành đi, làm Phong Lâm tiếp tục ôm đi!
Đôi mắt Ngôn Linh quay tròn xoay chuyển, vươn đôi tay, chủ động khoanh lại cổ Phong Lâm.
Bước chân Phong Lâm suýt nữa lảo đảo một cái.
Thân hình hơi hơi có chút không xong, thực mau lại khôi phục bình thường.
Hắn rũ mắt nhìn thoáng qua tiểu yêu tinh trong lòng ngực.
"......" Thật câu nhân.
Thời điểm hắn ôm cô rời khỏi yến hội, Ngôn linh vừa lúc nhìn thấy Hứa Thanh Thanh chật vật từ trên mặt đất bò lên, đang cùng bảo an ném văng cô ta ra ngoài hùng hùng hổ hổ.
Tức khắc, Ngôn Linh lại hứng thú.
" Ai ai ai! Dừng một chút, chúng ta xem diễn!"
Trong lời nói, mang theo hai phần kích động.
Sắc mặt Phong Lâm mới vừa trở nên ôn hòa, sau khi nhìn đến Hứa Thanh Thanh âm hồn bất tán, lại trở nên lạnh lẽo.
" Không được xem! Chỉ cho phép xem anh!"
Cái lung tung rối loạn người, cũng có thể đem lực chú ý của cô dẫn đi?
Nằm mơ!
Ngôn Linh mắt nhìn Phong Lâm sắp tạc mao, lập tức bị 99 độ hảo cảm mê mắt.
" Ừm! Chỉ xem anh! Về sau đều chỉ xem một mình anh!"
" Anh soái, anh nói cái gì đều được! Anh làm cái gì em đều thích!"
EQ của người nào đó đột nhiên online.
Môi anh đào lúc đóng lúc mở, nói ra toàn những lời dễ nghe.
Phong Lâm ngoắc ngoắc môi, tâm tình nháy mắt chuyển tốt.
Ngô, tuy rằng biết lời cô nói có thể là đang dỗ hắn, nhưng hắn, vẫn là thật vui vẻ!
Biết dỗ hắn, biết nói lời âu yếm, hắn còn có cái gì không hài lòng?
Đương nhiện, nếu lại chủ động hôn hôn hắn, hắn đại khái sẽ càng thêm vui vẻ.
Ngôn Linh bị Phong Lâm phóng tới phía sau xe, hắn cũng ngồi xuống theo, giây tiếp theo, dâng lên màn chắn.
Không đợi Ngôn Linh phản ứng, môi mỏng lạnh lẽo dừng ở bên tai cô.
Còn có ý cười nhợt nhạt của nam nhân.
" Đây là khen thưởng cho em, thích không?"
Trên gương mặt, bay nhanh hiện lên một mạt cười xấu xa khi thực hiện được gian kế.
" Khen thưởng? Khen thưởng cái gì?"
Ngôn Linh có chút khó hiểu, cô làm cái gì? Vì sao phải cho cô khen thưởng?
Hơn nữa cái khen thưởng này, cô cảm thấy cũng không cần......
Còn không bằng đem độ hảo cảm tăng tới 100.
Đôi tay Phong Lâm nắm bả vai của cô, sắc mặc nghiêm túc, " Em vừa nói những lời êm tai như vậy, anh đương nhiên phải cho em khen thưởng."
" Này......" Lý do này nghiêm túc sao?
Trên mặt Ngôn Linh tràn đầy hoài nghi, tổng cảm thấy hắn không có ý tốt.
Chính là cẩn thận nghĩ nghĩ, tựa hồ cũng không có gì không đúng.