Mau Xuyên Nữ Vương: Nam Thần, Cầu Hắc Hóa!

Chương 122: Giáo thảo thực liêu thực bá đạo (56)




Editor🌳: Lãnh Sam.


Chỉ thoáng chốc.


Ngày thi đại học của Phong Lâm đã đến.


Giống như lúc trước Phong Lâm đưa Ngôn Linh đi thi, lần này cô cũng cùng hắn đến điểm thi.


Nhưng mà, cuối cùng vẫn khác so với lần trước.


Bởi vì kỳ thi lần trước là một buổi thi cử bình thường trong năm học.


Còn lần này, Phong Lâm tham gia là kỳ thi đại học.


Tầm quan trọng của nó, không cần nói cũng biết.


Trong khoảng thời gian này, Ngôn Linh đều vô cùng tri kỷ. Cô luôn cố gắng bảo trì cảm xúc vui vẻ cho Phong Lâm.


Bên ngoài trường thi, không ít cha mẹ đều ở đây.


Tổ hợp giống cô với Phong Lâm thật sự rất ít thấy.


Ừm, bạn gái đưa bạn trai đi thi đại học.


Tâm trạng cả người của Phong Lâm đều vô cùng tốt.


Hắn rũ mắt, nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ bị hắn nắm chặt.


Tay nhỏ mềm mại như không có xương bị hắn bao trọn trong lòng bàn tay.


Tự nhiên mang lại cho hắn vài phần ấm áp, còn có nồng đậm tình yêu say đắm.


Ánh mắt Ngôn Linh dừng trên người hắn, cô xác định trạng thái của hắn thật sự rất tốt, vừa lòng gật gật đầu,     " Cố lên!" Cần cho hắn sự cổ vũ.


Tuy rằng, bản thân cô cảm thấy Phong Lâm cũng không cần cổ vũ.


Phong Lâm nhìn gương mặt nhỏ thanh lãnh của cô, trên gương mặt cô trộn lẫn vài phần nghiêm túc, hắn không nhịn được liền duỗi tay nhéo nhéo một cái.


Cảm giác thật tốt.


Gương mặt trắng nõn hiện lên hai cái dấu tay.


Tựa như không tiếng động lên án hành vi của thiếu niên.


Ngôn Linh đối với hành động của Phong Lâm thật ra không để ý lắm.


Ngược lại, cô nhìn thẳng vào hắn, thấy thiếu niên bởi vì hành động này mà gương mặt hắn hiện lên vài phần vui vẻ.


Cô theo bản năng lại nói, " Em cho phép anh niết thêm một chút."


Phong Lâm nghe vậy, hắn nhìn cô, ánh mắt hiện lên vài phần yêu chiều, " Được, tuy nhiên, em cần nhắm mắt lại."


Trong đôi mắt Ngôn Linh xẹt qua sự nghi ngờ.


Nhéo gương mặt còn cần nhắm mắt?


Sao mà cần nhiều việc như vậy?


Được rồi, nhắm mắt thì nhắm mắt, việc này giống như cũng không phải là vấn đề lớn.


Những tia nắng buổi sớm, chiếu vào trên má trắng nõn của cô gái.


Lông mi nhỏ dài xinh xắn yêu kiều.


Đột nhiên, thiếu niên vươn tay che lại đôi mắt của cô, lòng bàn tay chạm vào hàng mi dài, mang theo một mảnh gợn sóng.


Hắn cúi đầu, động tác nhẹ nhàng hôn lên má cô.


Rồi sau đó nhanh chóng rời đi.


Ừm, giống như hắn nghĩ vậy, vừa mềm vừa ngọt, xúc cảm thật tốt.


Đáy lòng Ngôn Linh dâng lên một loại cảm xúc kỳ diệu.


Cô theo bản năng mở mắt, trước mắt lại vẫn là một khoảng tối đen, a, hình như hắn vẫn che khuất đôi mắt của cô.


Trường học náo nhiệt, phảng phất ở trong nháy mắt này mà bỗng nhiên yên tĩnh.


Xung quanh cô, tựa như cũng chỉ còn lại hắn.


Không biết là vì sao, trong lòng cô như là chứa mật, rất ngọt ngào.


Cái loại cảm giác này, cô thích đến nói không nên lời .


Thật lâu sau đó.


Phong Lâm thu lại tay, con ngươi đen nhánh tràn đầy  hình ảnh của cô.


Hắn nói, " Anh phải vào phòng thi, em đến quán cà phê bên cạnh đợi anh, chọn một chỗ ngồi thật thoải mái, đợi kết thúc, anh sẽ đi tìm em."


Ngôn Linh gật gật đầu, suýt chút nữa chìm vào giọng nói ôn hòa của hắn.


Nói xong, Phong Lâm đi vào trường thi, cuối cùng hắn vẫn quay lại nhìn Ngôn Linh rời đi. Trên mặt và trong lòng hắn toàn là nồng đậm không nỡ.


Rõ ràng, bọn họ chỉ là tách ra mấy tiếng.


Lại khiến tim gan hắn cồn cào.


Cho đến khi bóng hình cô biến mất trong biển người, Phong Lâm bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, cô thật đúng là độc dược của hắn.....


Hắn xoay người, bước về phía trường thi, mới vừa đi vài bước, khóe môi hắn không tự giác cong lên.


Thật mẹ nó ngọt.


Đáng tiếc, cô còn nhỏ......


Hai ngày thi, thật nhanh liền kết thúc.


Có người khóc rống đến mất cả tiếng, có người lại điên cuồng thét chói tai, cũng có người không thể nào bình tĩnh.


Mà Phong Lâm vẫn bình tĩnh như lúc đầu.


Thi đại học, với hắn mà nói, cũng không có gì khó khăn.


Trên thế giới này, người duy nhất hắn muốn tận tâm che chở và yêu thương, chỉ có Ngôn Linh.