Mau Xuyên: Nữ Phụ Xuất Sắc Nhất

Chương 95: Họa Sĩ Và Nhạc Sĩ 25






Lại một ngày chơi điên cuồng.

Mọi người hết ra hồ bơi nghịch lại vào nhà hát karaoke.

Cánh đàn ông còn hò nhau vật tay, ai thua sẽ phải uống bia.

Các cô gái vây quanh hô hào.

Một anh chàng liên tiếp thắng ba trận đắc ý cười to nói: "Còn ai muốn xông lên nữa không? Tớ chiều!"
"Eml Eml"
Mọi người nhìn về phía giọng nói vang lên, không ngờ Mai Hạ lại xắn tay áo xung phong ra trận.

Cô ôm một chai bia đã uống hết 2/3, mặt mày đỏ bừng không biết do say hay hưng phấn.

Huy Nam còn định nói gì nữa, thế nhưng thấy cô có vẻ muốn thử, lại nghĩ tới cảnh cô quật ngã được Đắc Hải nên cũng không ngăn, chỉ nói đừng cố sức quá.


"Khà khà, chú nỡ để Mai Hạ vật tay với anh à? Không sợ anh một phát đè bẹp?"
Chàng trai nhìn cánh tay gầy nhỏ của cô, trêu ghẹo nói.

"Anh đừng khinh địch, lát nữa Mai Hạ cho anh biết mặt"
Anh nhướng mày đáp trả.

"Tự tin thế à?"
Đối phương bật cười ha hả.

Xung quanh mọi người bắt đầu hô hào, có người mang điện một bên xem, trong lòng thầm nghĩ cô nàng chắc gì cần nhường.

Haha, bọn họ đột nhiên muốn nhìn phản ứng của mọi người quá.

Mai Hạ cực kỳ tự tin ngồi xuống ghế, bên tai là tiếng cổ vũ vô củng nhiệt huyết.

Cô đặt tay lên bàn, nắm lấy tay người đối diện mình.

Mai Hạ bình tĩnh nở nụ cười, sau đó...!
"Phịich!"
Mai Hạ nghiêng tay, lập tức thẳng.

Anh chàng đối diện cô không khỏi giật mình, không ngờ cô nàng lại khỏe như vậy.

Ban đầu anh còn định kéo dài cuộc đấu rồi cho Mai Hạ thẳng vào phút chót.

Dù sao nhường cũng không thể lộ liễu quá.

Ai mà ngờ còn chưa chuẩn bị tỉnh thần xong anh đã thua rồi.


Mọi người ở đây cũng tưởng anh nhường Mai Hạ, có vài chàng trai vui vẻ nói muốn thử sức với cô.

Ai dè cũng đều không trụ được quá năm phút.

Nhìn ai nấy đều giật mình không hiểu chuyện gì, không giống giả vờ, mọi người dẫn cảm thấy không đúng.

"Mai Hạ à, em lấy đâu ra sức vậy?"
Một cô gái chọc chọc vào tay Mai Hạ, phục sát đất nói.

"Em không biết nữa."
"Huy Nam, chú biết trước rồi chứ gì?"
Mai Hạ ngồi dậy, ngáp một cái rồi xuống giường tìm nước.

Qua cửa sổ, ngoài trời đã tối mịt, không biết bây giờ là mấy giờ.

Vào phòng khách, cô giật cả mình.

Mọi người nằm la liệt trên đất, không có hình tượng gì mà ngủ thẳng cẳng.

Có người còn nói mớ gì đó không rõ, nào còn hình tượng tỉnh anh trên thương trường.

Mai Hạ bất đắc dĩ, tiếp tục công cuộc kiếm nước.

Cô nghe thấy bước chân, quay đầu lại liền thấy Huy Nam đi tới.

Anh nhìn thấy cô nói: "Tỉnh rồi à? Sao không ngủ thêm tí nữa?"
"Em thấy hơi khát"
"Đi theo anh."
Huy Nam gật đầu, lấy nước cho cô uống.

Nơi này anh không thể quen thuộc hơn, dù khá tối nhưng anh vẫn dẫn cô vào phòng bếp được mà không va chạm gì.


"Anh cũng vừa dậy à?"
Mai Hạ nhìn mái tóc hơi rối của anh nói.

"Ừ, anh lạ giường thường ngủ không dài"
Huy Nam ít khi ngủ ở nhà người khác, dù là nhà chị gái.

Anh luôn về nhà của mình nghỉ ngơi, giường lạ khiến anh mất ngủ và giấc không dài.

"Mệt mỏi thì về ngủ tiếp đi"
Anh nói.

"Không cần, em không mệt"
Mai Hạ lắc đầu.

Huy Nam cũng vậy.

Anh ngủ không theo quy luật, chỉ một ý tưởng lóe ra cũng làm anh bật dậy làm việc tới sáng.

Anh dân cô lên sân thượng hóng gió.

Trăng đêm nay thật tròn và sáng.

Mai Hạ ngẩng đầu lên nhìn, chợt nhớ sắp Trung Thu rồi..