Khánh Phong là người theo chủ nghĩa độc thân.
Với cậu, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ và ăn chơi bay nhảy với đám bạn là đủ rồi.
Mai Hạ cũng hiểu cậu sơ sơ, không có ý kiến gì.
Người ta không thích thì cô cũng chẳng ép.
Khánh Phong lại bẻ lái đề tài sang cô, nói: "Mà này, cậu định tìm người kia như thế nào?"
"Tớ cũng chẳng biết nữa"
Mai Hạ nhăn mặt.
"Dù biết nhất định sẽ tìm thấy anh ấy nhưng tớ vẫn muốn nhanh nhanh một chút.
Cậu nghĩ xem có biện pháp nào không?"
Khánh Phong lắng lặng nghe cô kể về thế giới mà cậu không xuyên chung với cô, cảm thán: "Hóa ra tình yêu có thể đẹp một cách bi thương như vậy"
"Tớ cũng không biết những người đó và Đức Mạnh có phải cùng một người không"
Mai Hạ thở dài nói.
"Cái này dễ thôi.
Hệ thống của tớ tuy xàm nhưng nó có thế rà quét linh hồn.
Chỉ cần sau khi cậu tìm được người đó, lưu thông tin vào hệ thống của tớ.
Nếu chúng ta gặp lại lần nữa, đối chiếu một cái là biết ngay có cùng là một người hay không"
Cậu thoải mái đáp.
"Này, thế giới của Dạ Thành thể nào? Cậu có ở lại lâu hơn tớ nhiều không?"
Gô rụt rè hỏi.
"Tớ ở lại đó mấy chục năm lận"
Cậu bật cười.
"Dạ Thành thì tớ không rõ lắm.
Hắn nhường ngôi cho tớ rồi rời khỏi kinh đô, xem chừng cũng du ngoạn nhân gian.
Cũng tốt mà, đỡ mất công đấu trí, bày mưu tính kế với đám hoàng tộc kia"
Mai Hạ không ngờ Dạ Thành lại nhường ngôi cho Khánh Phong.
Cô ngẩn người, không biết vì sao lại nhớ về một đêm từ rất lâu, trên vách núi cao, hẳn tỏ rõ lòng mình với cô.
Chẳng lẽ hắn đi tìm cô ư? Với hắn, cô quan trọng thế sao? Thậm chí hơn cả hoàng quyên mà ai cũng ước mong muốn có? Khánh Phong gõ tay vào bàn gọi hồn cô lại, cậu cười nói: "Mai Hạ à, tớ vote một phiếu cho rằng bọn họ đều cùng một người.
Nhưng mà cậu cũng đừng cảm thấy tự trách.
Không có tình yêu nào là hoàn toàn suôn sẻ, chỉ cần kết thúc có hậu là tốt lắm rồi"
Cô bật cười, cũng đúng.
Khánh Phong thấy cô cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn, cười nói: "Cơ mà...!
Cậu có để ý một đặc điểm chung của họ là gì không?"
"Dạ, con cảm ơn thầy"
Mai Hạ thu dọn đồ đạc của mình, cúi chào ông.
Khi cô ra đến cửa, bất ngờ gặp được một người.
"Mai Hạ?"
"Huy Nam?"
Cả hai đều ngạc nhiên khi nhìn thấy nhau.
Anh nhướng mày, bật cười: "Hóa ra em là học trò mới của ông anh"
"Dạ!?"
Cô giật mình, không ngờ lại trùng hợp như vậy.
"Ồ? Hai đứa quen nhau à?"
Ông Hữu ngó đầu ra hỏi.
"Dạ, cô ấy là ca sĩ hát bài mới nhất của con"
"Tài quá"
Ông gật gù nói.
"Vậy là hai đứa có duyên đấy.
Nam, mau đưa em nó về nhà đi"
Huy Nam vâng dạ, sau đó chủ động cầm đồ trên tay của cô.
Mai Hạ chậm rãi đi theo anh.
Hóa ra, Huy Nam từng có thời gian học vẽ là cắp sách theo ông học.
Nói cách khác, anh là "học trò"
đầu tiên của ông Hữu, là đàn anh của cô đấy nhé.
Huy Nam cũng khá thích thú vì sự trùng hợp này.
Cứ tưởng sau này họ đi theo hai con đường khác nhau, số lần gặp mặt cũng ít đi.
Ai mà ngờ được đột nhiên ông lại nhận cô làm học trò chứ.
Mai Hạ đang định gọi tài xế thì Huy Nam đề nghị đưa cô về..