Chớp mắt đã qua mấy ngày, rốt cuộc cũng đến lúc diễn ra buổi dạ hội.
Đức Mạnh tự thắt cà vạt, nghiêng đầu tò mò nhìn Mai Hạ đang kẹp tóc.
Hắn khá tò mò, không biết cô sẽ đi kiểu gì.
Cưỡi chổi? Dùng thảm bay? Hay là đi bằng phương tiện của con người? Nhưng mà phù thủy sẽ tổ chức tiệc ở thế giới loài người sao? Nghe kiểu gì cũng thấy không hợp lý.
Mai Hạ nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: "Làm sao?"
"Này, lát nữa chúng ta sẽ đi kiểu gì?"
Đức Mạnh không lòng vòng mà hỏi thẳng luôn.
"Tí nữa liền biết"
Cô cười nói.
Sau khi ngắm nghía, chắc chắn cả hai đều đã ổn, cô đứng dậy nói: "Nào, đi thôi."
Khi cô mở cánh cửa ra, không phải là hành lang thường thấy.
Chỉ thấy một màu đen đặc không có điểm cuối, không biết nó sẽ dân đi đâu.
Thấy cô đi vào, hắn cũng rảo bước theo sau.
Lúc này cô mới lên tiếng giải thích: "Trước đây phù thủy sẽ dùng chổi để di chuyển, nhưng giờ không được nữa rồi.
Nếu bị con người bắt gặp sẽ rất rắc rối, thậm chí còn bị hội phù thủy xử phạt.
Chúng tôi chuyển qua sử dụng cách này"
Đi mãi, bóng tối nhạt dần và cảnh vật ngày càng hiện rõ.
Bọn họ đang ở một con đường mòn.
Mai Hạ vung đũa, một cây hoa nhỏ lớn lên thành một cỗ xe ngựa, gần giống ma thuật trong phim Lọ Lem.
Một con chim gần đó sà xuống, hóa thành một con ngựa Pegasus có cánh.
"Chậc, mặc váy thế này ai rảnh ngồi chối chứ"
Cô vừa chép miệng vừa lấy gương nhỏ ra soi.
Đức Mạnh thì không quan tâm tới điều này.
Hản tò mò nhìn ra ô cửa sổ, nơi này là chỗ ở của phù thủy sao? "Chỗ này là vùng đất bóng tối"
Cô chống cằm nói.
"Chúng chưa hoàn toàn được xác nhận thuộc sở hữu của phù thủy nhưng là điều ai cũng ngâm công nhận.
Chúng tôi thường mở tiệc và làm nghỉ lễ ở đây"
Nơi tổ chức tiệc là một lâu đài ở vách núi.
Những bông hoa phát sáng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hương thơm dễ chịu.
Có thể nói, chỗ này đẹp hơn cả các buổi dạ tiệc của công chúa trong cổ tích.
Phù thủy mang tới bạn nhảy không giống nhau, có người phù phép cho người cá có được đôi chân mang tới, có người mang con người, thậm chí ma cà rồng cũng có.
Không khí rất thân thiện và vui vẻ.
Một cô nàng từng nuôi mèo hiểu được liền cảm thán.
Trong buổi tiệc của phù thủy không có người phục vụ.
Những chiếc ấm trà, chai rượu và ly bay lơ lửng trong không trung.
Chúng còn biết nói, vừa phục vụ vừa tán gẫu với mọi người.
Nhờ có nó mà những người ngôi một mình không nhàm chán.
Đức Mạnh khá thích thú, trò chuyện với chính hai ba câu.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, đã đến lúc bắt đầu khiêu vũ.
Đức Mạnh đi tới trước mặt Mai Hạ, khom người mời cô nhảy cùng mình.
Cả hai đi vào sảnh khiêu vũ, hòa mình vào bản nhạc.
Những quý cô mặc váy dạ hội xoay tròn theo điệu nhạc giống như những bông hoa nở rộ rực rỡ.
Các quý ông thì lịch lãm thu hút, mỗi một động tác đều không thể bắt bẻ.
Đây đúng là một buổi dạ tiệc hoàn hảo.
Kết thúc một điệu nhảy, cả hai đi tới quầy rượu.
Chỉ cần gọi tên, những dụng cụ pha chế sẽ tự động làm ra theo đúng yêu cầu.
Chỉ trong vòng vài phút đã có những chiếc ly rượu xinh đẹp hoàn hảo rồi.
Không ngoài dự tính, cô là người gây ấn tượng mạnh nhất trong buổi tiệc nên hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy điểm hơi ít nhưng có còn hơn không.
Cô nhướng mày, cười nói: "Chậc, thật là một ánh mắt hung dữ"
Đức Mạnh cũng hiểu cô nói gì.
Có người trong đám đông đang nhìn họ.
Thế nhưng cả hai đều không thèm quay đầu lại.
Cô lắc lắc ly rượu, sau đó cùng hắn cụng ly.
Cùng lúc đó, một thanh niên nhìn chằm chằm vào hai người.
Chính xác mà nói, là nhìn chằm chằm vào Đức Mạnh.
Hẳn thế mà còn sống! Mạng dai thật! Gã nhìn Mai Hạ, biết rằng Đức Mạnh còn sống là do được cô cứu..