Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu

Chương 47: Đánh trả lại xuyên không nữ phụ giả nhân giả nghĩa (Phần 18)




Nam tử cao to mặc đồ đen cũng lập tức đem lực chú ý đến trên người nữ tử.

Tổ hợp hai nam một nữ vốn dĩ không có gì kỳ quái, nhưng hình thức ở chung này, lại làm người chú ý.

Bọn họ chỉ nghe qua nhị nữ hầu một phu, còn chưa từng nghe qua nhị nam hầu một nữ, trừ phi là những hoa khôi trong hoa lâu. 

Tò mò, chuyển mắt nhìn sang nữ tử mặt đồ đỏ, lớn lên xinh đẹp, quần áo bại lộ, hành vi cử chỉ phóng đãng.

Trong lòng đã có câu trả lời, mọi người bừng tỉnh, hiểu ra mọi chuyện, nhìn dáng vẻ là hai công tử coi tiền như rác chiều lòng một gái lầu xanh.

Bị coi là công tử tiêu tiền như rác, giờ phút này, Nam Cung Mộ Trầm cùng Bạch Linh đều đang chuyên tâm chơi đùa vui vẻ với tiên nữ trong lòng.

Tầm Mịch rất có hứng thú dựa vào trong lòng ngực của Tông Chính Mộc Phong, nhìn ba người đang bị mọi người phỉ nhổ mà còn không tự biết, không có ý tốt mĩm cười.

“Mỹ nhân, lại đang suy nghĩ cái gì xấu xa, nói ra bổn vương nghe một chút”

Tông Chính Mộc Phong nhéo nhéo mũi Tầm Mịch, cúi đầu hôn lên khóe môi. 

Hắn cực kỳ yêu chết cái dáng vẻ linh động giảo hoạt như vậy của mỹ nhân. Cho dù là đang làm chuyện xấu, cũng làm cho người ta động lòng đến như vậy.

“Chẳng lẽ Vương gia không phát hiện, mấy người kia đã trờ thành tâm điểm khiến mọi người chú ý đến sao?”

“Ta nghĩ chịu chú ý một chút, bọn họ cũng không ngại đâu”

Trong mắt Tầm Mịch hiện lên ý cười, không thể hiểu tự nhiên xuất hiện chuyện ăn cắp, mọi chuyện do Quan Sanh Kình nhúng tay thao tác.

Nếu nói cho nàng đó là vô tình hoặc là trùng hợp nàng đều không tin, ai dám nói chuyện này không phải nữ chủ chủ mưu, nàng sẽ đem đầu người đó tháo xuống làm cầu đá.

Tầm Mịch, ngươi làm chuyện như vậy thật sự tốt sao? Quá đẫm máu, quá bạo lực.

Tông Chính Mộc Phong thực nể tình gật đầu: 

“Khẳng định sẽ không, có thể làm trò giải trí cho mỹ nhân, cũng coi như là vinh hạnh của bọn họ”

“Ám Nhất” 

Đang núp ở nơi nào đó, Ám Nhất lập tức xuất hiện ở bên cạnh con ngựa, cúi đầu chờ đợi Tầm Mịch phân phó.

“Vậy phiền toái Ám Nhất giúp ta đi kiếm chút mật ong, sau đó làm người âm thầm trét mật ong lên ba người kia đi”

Tầm Mịch không còn giật mình vì sự xuất hiện bất ngờ của ám vệ nữa, thật sự là trải qua quá nhiều, đã thành thói quen.

Ám Nhất nhanh chóng rời đi, trên gương mặt diện than không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại là hỏng mất.

Mật ong!!! Quả nhiên là người có thể đem Vương gia nhà mình ăn gắt gao, cũng không phải người lương thiện gì. Sau này hắn nhất định phải nhớ kỹ.

Chọc thiên chọc địa chọc Vương gia cũng tuyệt đối không được chọc Vương phi, chọc Vương gia là toi mạng, chọc Vương phi là xương cốt cũng không còn.

Nhưng trong lòng lại đặc biệt chờ mong nhìn đến cảnh mấy người này bị mật ong dính vào người. Chuyện gì sẽ xảy ra? He he he ╮(╯▽╰)╭

Hôm nay, tâm tình của Văn Nhân Vân Phỉ đặc biệt tốt, nhận được tin Văn Nhân Tầm Mịch bị đưa tới quan phủ, tâm trạng vẫn luôn ở trạng thái hưng phấn.

Dẫn hai nam nhân ra đi dạo, thuận tiện quyến rũ hai người, xem có thể trực tiếp đánh dã ngoại 3p nữa hay không. Ai ngờ sẽ nhìn thấy nhiều người như vậy, thật chướng mắt, tâm tình có chút khó chịu.

Thái tử ca ca đã là của nàng, hiện tại chính là muốn đem ba người kia ăn tới miệng. Nàng là vai chính, ngồi trên thiên hạ, hưởng thụ mỹ nam là đều chính đáng. 

Bọn họ chính là nên chiều chuộng mình, yêu mình. 

Còn không phải sao, biết rõ nàng đã thành thân cùng Thái tử ca ca, là người của hắn. Bọn họ vẫn còn nguyện ý che chở mình như vậy, còn không phải là thể hiện bọn họ nguyện ý cộng đồng có được nàng sao?

Mỹ nam chất lượng tốt như thế, sao nàng có thể buông tha?

“Linh ca ca, đem bọn họ đều đuổi đi được không? Phỉ Phỉ muốn chỉ có ba người chúng ta thôi”

Ôm cánh tay Bạch Linh, dùng cục bột trắng cao ngất kia ngầm ám chỉ, cọ cọ ma xát, không ngừng vứt mị nhãn, không kém nói thẳng muốn bọn họ …

Bạch Linh cứng đờ, nhưng ngay sau đó bị xúc cảm mềm mại kia hấp dẫn. 

Ánh mắt lóe lóe, mặc kệ Vân Phỉ động tác, không ngăn cản. Thậm chí thân thể còn tự giác hướng tới nàng, thầm nhích lại gần, càng thêm dùng sức ép sát vào hai quả đào cực nóng kia.

Nam Cung Mộ Trầm đứng gần sát hai người, sao lại không phát hiện động tác giữa hai người. Không cam lòng bị bỏ rơi, dựa lại gần thêm, ái muội nói nhỏ: 

“Phỉ Phỉ muốn chỉ có ba người chúng ta làm chuyện gì đây?”

Tay quen cửa quen nẻo thuận tiện sờ lên vòng eo mảnh khảnh kia, vuốt ve qua lại.

Văn Nhân Vân Phỉ không chút nào biết liêm sỉ, lôi kéo tay Bạch Linh, nương bóng dáng cao lớn của Nam Cung Mộ Trầm, che đậy động tác, kéo tới hai cái bánh bao trắng nõn đã bị nàng vạch ra khỏi cổ áo. 

Cả người mềm như bông dựa sát vào trên người Nam Cung Mộ Trầm, gương mặt phiếm màu sắc tình dục.

“Muốn làm tình, muốn hai cái đó của ca ca tiến vào bên trong Phỉ Phỉ, muốn hai ca ca, ca ca chẳng lẽ không nghĩ muốn Phỉ Phỉ sao?”

Đầu lưỡi màu đỏ tươi, liếm liếm môi, vô cùng quyến rũ.

Nam Cung Mộ Trầm cùng Bạch Linh đều cảm thấy máu nóng xông thẳng tới đầu, nửa ôm người vào trong lòng ngực, nhanh chóng đi như bay đến lùm cây cách đó không xa.

“Đem những người ở bên ngoài đuổi đi, bao vậy nơi này, không cho phép có người tới gần” 

Giọng nói của Nam Cung Mộ Trầm trầm thấp, phân phó hộ vệ làm việc. Có lẽ bởi vì vị trí của Tầm Mịch cùng Tông Chính Mộc Phong có hơi đặc biệt, nên từ đầu tới đuôi, mấy người kia cũng không có phát hiện ra hai người.

Ngược lại, hai người lại đem đoạn đối thoại của bọn họ nghe không thiếu một chữ.

Tầm Mịch đè lại bàn tay to hạnh kiểm xấu đã với vào trong quần áo của nàng, có chút bực, giận mắng: “Vương gia, chàng là lưu manh sao?”

Đờ mờ, đây chính là bên ngoài, cũng không biết chú ý một chút, nàng không muốn bị vây xem.

Tông Chính Mộc Phong mặt không đổi sắc dựa vào trên vai Tầm Mịch, toàn bộ hơi thở nóng hổi khi nói chuyện đều phà vào trên cổ nàng, ngứa ngứa, toàn thân tê dại.

“Chỉ lưu manh đối với nàng, ai làm mỹ nhân quyến rũ đến như vậy?”

Nói còn đĩnh đĩnh thân mình, tựa hồ chứng minh mình không nói dối, đem đồ vật đã sớm cứng ngắc cọ cọ vòng eo của nàng, nhẹ nhàng cọ xát từng chút một.

Tầm Mịch nhanh tay đè lại bàn tay to hạnh kiểm xấu kia, nhưng nó đã tránh thoát được, tiếp tục di động xuống phía dưới.

Tầm Mịch cắn răng nhịn xuống âm thanh rên rĩ, thiếu chút nữa bật thốt lên, gương mặt ửng đỏ, nhịn không được giãy giụa. Nàng thật sự không nghĩ tới lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn tới ân ái.

“Đừng nhúc nhích, ta chỉ sờ sờ, ngoan, buổi tối về nhà chúng ta sẽ thâm nhập giao lưu”

Động tác trên tay nhanh chóng trượt xuống, ngừng ở phần eo bụng, cảm thụ được xúc cảm mịn màng kia.

Cả người Tầm Mịch đều không có chút sức lực, mềm mại nằm vào trong lòng ngực Tông Chính Mộc Phong, tay gắt gao bắt lấy ống tay áo của hắn.

Nếu không phải môi bị ngăn chặn, sợ là đã sớm ngâm nga ra tiếng. Ngón tay quấn quanh cái lưỡi không ngừng trêu đùa, nóng nóng lại mềm mại, làm ánh mắt vốn đã chuyển sang màu đỏ của Tông Chính Mộc Phong càng ngày càng nồng đậm.

“Mỹ nhân, thân thể thực thành thật nha, hiện tại buông tha nàng trước”

Hôn hôn vành tai gần sát bờ môi, ngón tay đầy ý xấu càn quét khoang miệng, mới chưa đã thèm mà rút ra.

“Quả nhiên là hương vị đẹp nhất trong thiên hạ” 

Sau đó bỏ vào trong miệng, làm trò trước mặt mỹ nhân, vừa mút vừa hút mấy ngón tay mới vừa được đôi môi đỏ mọng của nàng tẩm bổ quá.

Vẻ mặt thỏa mãn thưởng thức cùng dư vị … phảng phất như đang nhấm nháp cực phẩm mỹ vị.

Oanh một tiếng, gương mặt của Tầm Mịch đỏ bừng, thiếu chút nữa bốc khói, hung tợn trừng mắt nhìn Tông Chính Mộc Phong liếc mắt một cái. Nghiến răng nghiến lợi nói: 

“Chàng cẩn thận kẻo mắc nghẹn mà chết” 

Thật là … cô nhóc này quá xấu xa rồi.

“Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, có thể chết vì được ăn mỹ nhân, bổn vương cũng vui lòng”

Không biết xấu hổ cọ cọ gương mặt của Tầm Mịch, cười tủm tỉm trả lời. Còn  thường thường vươn đầu lưỡi liếm liếm cái cổ nhỏ đã chuyển đỏ vì xấu hổ của Tầm Mịch.

Rất giống một con cún lớn xác cần xin chủ nhân để ý đến nó, làm càn đến mức Tầm Mịch chỉ đành ngậm chặt miệng rúc sâu vào trong lòng Tông Chính Mộc Phong.