(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 196: Thứ nữ trọng sinh (58)




Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

Phu nhân hầu phủ hóa đá tại chỗ. Quần chúng ăn dưa cũng rơi cả miếng dưa ra ngoài, trợn mắt nhìn Đường Quả, dường như muốn xác nhận xem cô có nói đùa hay không.

"Cô..."

Phu nhân hầu phủ há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng đối diện với ánh mắt của Đường Quả, bà ta nghẹn lại.

"Đường nhị tiểu thư, yêu cầu này có hơi quá đáng."

Nghẹn một lúc rồi bà ta mới tìm được cái cớ để nói, "Ta là phu nhân hầu phủ, cô sao lại bảo ta tái giá với người khác. Cô có mục đích gì?"

Bà ta rõ ràng đang nghi ngờ Đường Quả có âm mưu.

Đường Quả cười một chút, "Hầu phu nhân, nhớ kĩ, là các người đến cầu ta."

"Bà nói bà làm gì cũng được, ta chỉ nói ra yêu cầu của ta thôi, bà làm hay không là chuyện của bà."

Cô đâu có ý định giúp Trịnh Tụng. Đường Hoan đã giúp cô một chuyện sảng khoái đến thế cơ mà.

Khóe miệng phu nhân hầu phủ giật giật, mặt cũng trắng bệch, "Không thể nào."

Bà ta không bao giờ muốn nhìn thấy Đường Quả nữa. Tưởng tượng mình không có tu vi còn bị làm nhục, lòng bàn chân bà ta lạnh toát. Bà ta vội vàng kéo người về hầu phủ.

Quần chúng ăn dưa nhìn Đường Quả mặt mày đắc ý, lạnh sống lưng. Vị này thực sự quá thù dai, về sau ngàn vạn lần không được đắc tội, hầu phủ là cái vết xe đổ.

"Em họ..." Dạ Chu kéo dài hơi. Đường Quả không cười nữa, ngẩng đầu, "Anh họ, gì thế?"

Dạ Chu ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đặt tay lên đầu gối cô, còn cọ cọ cánh tay cô, giống hệt như cún con lấy lòng chủ nhân.

"Em họ, ta rất thích nàng."

Đôi mắt Dạ Chu sáng lấp lánh, bên trong chỉ có bóng hình của Đường Quả. Tim chàng vì cô mà đập. Chàng nắm lấy tay cô, đặt lên mặt mình.

"Thực sự rất thích nàng."

Thích không chịu được. Em họ câu linh hồn bé nhỏ của chàng đi mất rồi.

Quần chúng ăn dưa: Tiểu vương gia, làm cái trò gì đấy, chúng ta còn đang thở đây này.

"Em họ, nàng đồng ý đính hôn lần nữa với ta được không?"

Đường Quả cúi đầu, rút tay ra. Thấy Dạ Chu mất mát, cô đặt tay lên xoa đầu chàng, đáp lại, "Anh họ, ngoan nào. Anh không ngoan ta sẽ không để ý đến anh."

"Anh họ à, làm người phải biết đủ."

Dạ Chu sụt sịt một tiếng đáng thương, "Nhưng ta rất muốn thành thân với nàng, còn muốn cùng nàng sinh con."

Quần chúng ăn dưa: Cay mắt. Tiểu vương gia ngài thật sự quá cay mắt, không thể nhìn nổi.

"Em họ, ta sai rồi. Không gì bằng biết sai sửa sai cả."

"Hôm nay nàng không đồng ý, ngày mai ta vẫn sẽ cố gắng."

Quần chúng ăn dưa cho rằng Dạ Chu sẽ mất mát, không ngờ rằng chàng lại đứng lên khôi phục trạng thái, vẫn là tiểu vương gia cao cao tại thượng như cũ.

Nhưng trong mắt chàng giờ chỉ tràn ngập hình bóng Đường Quả. Mỗi lần chàng nhìn cô, không bao giờ thiếu đi dịu dàng.

Công tử áo đỏ tuấn mĩ, trên mặt treo một nụ cười xán lạn, đôi mắt long lanh nhìn nữ tử ngạo mạn. Nụ cười chàng chợt thu hồi, sắc mặt nghiêm lại.

"Quả Nhi, ta sẽ cố gắng. Một ngày nào đó nàng sẽ chấp nhận ta, cảm động với tấm lòng thành của ta."

"Ngày đó, ta sẽ vì nàng mặc áo cưới, nắm tay nàng vào bái đường. Chúng ta sẽ thề với trời, sinh sinh thế thế, không rời không bỏ."

Hệ thống: [Kí chủ, anh họ rất nghiêm túc, cô nỡ lòng nào.]

Đường Quả cười cười, nói nhỏ, "Đời này ta chỉ đối xử tốt với hắn."

Hệ thống: Con mẹ nó chó kí chủ.