Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
"Cha ruột mẹ ruột nàng ta ra chủ ý rất hay, đưa ta đi hầu phủ. Ta không hiểu nổi, cùng một cha mà? Ta nghi ngờ là ta bị nhặt được."
"Nói ra không sợ các vị chê cười, ta sinh ra ở nhà họ Đường, mẹ ruột một lòng tu luyện không để ý ta, cha ruột ta trong mắt cũng không có đứa con gái này. Ta sống được đến bây giờ cũng gọi là kì tích."
"Đến mức bao nhiêu đồ tốt, lão chỉ nghĩ đến chị cả của ta. May mắn là có tông tộc tồn tại. Chỉ có trưởng bối tông tộc có hảo cảm với ta thôi."
Đường Quả liếc nhìn Lâu di nương đang ụp mặt xuống đất, "Lâu di nương, thật ra ta phải cảm ơn ngươi. Cảm ơn ngươi đã để ta sống đến khi chuẩn bị hạ độc ta."
Mọi người vừa nghe vừa lắc đầu, cảm thấy đích tiểu thư nhà họ Đường rất đáng thương.
Trước họ không hiểu, chỉ nghĩ cô là một người kiêu ngạo bướng bỉnh. Sau mấy chuyện xảy ra, họ mới hiểu rằng, đích tiểu thư nhà họ Đường nếu không kiêu ngạo một chút sẽ sống không nổi. Cái Đường phủ này toàn người gì đâu không.
"Bọn họ không để ý ta thì thôi, nhưng ta không nghĩ bọn họ sẽ quá đáng đến mức đấy, gặp chuyện là đẩy ta ra chịu trận."
"Ở đây có người hầu phủ không? Ta nghe Đường Hạo Huy nói là các ngươi chấp nhận yêu cầu của lão?"
Ở đây đúng là có tai mắt của hầu phủ. Mấy người nghe được lời Đường Quả, run lên một chút, thừa nhận hay không thừa nhận đây?
"Không cần phải đứng ra nhận, ta chỉ muốn nhắc các ngươi một tiếng, lúc các ngươi đồng ý với lão, các ngươi đã đắc tội ta."
"Ta siêu mang thù. Sau này hầu phủ có đến gặp ta cũng không tiếp."
Tai mắt của hầu phủ không để bụng lắm. Hầu phủ gia nghiệp lớn, có gì cần cầu Đường Quả đâu.
"Các ngươi báo lại, hiện giờ ta là trưởng lão của tông tộc Đường thị, không nghe lời của cha mẹ. Nơi này là chỗ của ta, ta cần gì phải dọn ra ngoài?"
"Cho nên, ta sẽ không đi hầu phủ. Các ngươi chọc đến trên đầu ta, ta tin toàn bộ tông tộc Đường thị sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Cứ thử động đến một sợi tóc của ta đi."
"Còn ta nữa. Nàng sao quên ta chứ. Có ta ở đây, ai dám động vào nàng?" Dạ Chu vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh Đường Quả, ra dáng ta đây chống lưng cho nàng.
"Các ngươi cứ thử đi. Mà, các ngươi đã đắc tội với bổn vương rồi. Đắc tội bổn vương tức là đắc tội hoàng huynh của bổn vương. Bổn vương mang thù, hoàng huynh cũng mang thù."
Người hầu phủ xanh xám mặt mày, vội vàng chuồn đi cấp báo hầu gia.
"Em họ, ở đây không thoái mái, muốn đổi chỗ khác không?" Dạ Chu không thích người nhà họ Đường, nhìn thôi đã thấy ghét.
Đường Quả cười cười, "Sao phải chuyển đi chứ, chẳng lẽ để bọn họ chuyển đi à? Ta là đích tiểu thư nhà họ Đường, chỗ này là của ta. Lão cha ta không có con trai, sau này toàn bộ sẽ là của ta."
Dạ Chu: "..." Được, em họ nói gì cũng đúng. Của nàng tất, nếu chàng cũng là của nàng thì tốt rồi.
Chuyện Đường Quả ném Đường Hạo Huy với Lâu di nương ra ngoài truyền đi khắp nơi. Tông tộc Đường thị lên tiếng đầu tiên.
Họ nói, hầu phủ, các ngươi cứ thử động đến trưởng lão Đường Quả đi.
Ý tứ rõ ràng, Đường Quả có toàn bộ tông tộc Đường thị chống lưng, không giống với Đường Hoan. Mọi người suy ngẫm, địa vị của Đường Quả ở Đường thị còn cao hơn cả Đường Hạo Huy.
Hầu phủ rơi vào trầm tư. Này không có nghĩa là bọn họ tử bỏ. Đương nhiên, bọn họ không dám đánh chủ ý lên người Đường Quả. Đường Quả nói mình mang thù, bọn họ không để ý lắm.
Đường Hoan biết chuyện, cực kì phẫn nộ, "Không muốn thì thôi, nhất định phải nhục nhã di nương ta mới được à."
Đường Quả thật đáng ghét.