Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Dạ Chu ngày nào cũng nước sôi lửa bỏng. Nếu như em họ không thích chàng, đối xử không tốt với chàng, chàng cũng không khó chịu như vậy.
Nhưng mà lúc nào cũng thế, em họ đều lộ ra là rất thích chàng, đối xử tốt với chàng, thực sự muốn chiều chàng lên trời.
À khoan, là chàng chiều em họ lên trời mới đúng.
Gần đây Đường Hạo Huy sứt đầu mẻ trán. Đầu tiên là Lâu di nương lão chiều nhất mất tích, giờ vẫn tìm không thấy.
Rồi bên ngoài đồn lão ta sủng thiếp diệt thê, đối xử với đích nữ không bằng thứ nữ. Nếu bình thường người ta nói cũng chẳng sao, nhưng mà dạo này đích nữ của lão rất lợi hại.
Lão ta không kịp làm gì, tông tộc nhà họ Đường đã đến tận cửa. Những người đức cao trọng vọng đến tất.
Đường Hạo Huy đổ mồ hôi lạnh, da đầu tê dại tiếp đón nhóm người.
"Tộc trưởng." Lão ta đứng dậy bái, "Không rõ tộc trưởng hôm nay đến đây làm gì?"
Lão ta là gia chủ nhà họ Đường, nhưng trên gia chủ còn có một tộc trưởng, đây mới là người quản lí Đường thị nhất tộc, có thể miễn vị trí gia chủ của lão.
Vị trí gia chủ rất quan trọng, mang nghĩa lão ta thuộc về dòng chính, có thể quản lí tài nguyên, tóm lại là lợi ích rất nhiều.
Tộc trưởng Đường thị nhàn nhạt nhìn lão, "Chuyện của người, chúng ta không định quản. Nhưng mà nghe nói Lâu di nương nhà ngươi muốn đính hôn cho Đường Quả?"
Đường Hạo Huy đổ mồ hôi lại, "Không phải nó sắp mười bảy rồi sao? Lại còn vừa mới lui hôn. Chuyện này Vân Tư cứ mặc kệ, Tây Nhi cũng chỉ là tốt bụng thôi."
"Hừ!" Tộc trưởng tức giận, "Ta thế mà không biết một di nương hèn mọn dám quản đến tiểu thư con vợ cả. nhà họ Đường chúng ta vất vả lắm mới có một người như vậy, ngươi lại không chịu, cả ngày chỉ muốn đẩy người ta ra ngoài. Ta nghi ngờ năng lực của ngươi."
Sắc mặt Đường Hạo Huy tái đi, "Ý tộc trưởng là Đường Quả không thể thành thân?"
"Thành thân hay không thành thân không quan trọng, các ngươi không có tư cách quản chuyện của con bé nữa. Từ hôm nay trở đi, ta lấy thân phận tộc trưởng, trao cho Đường Quả vị trí trưởng lão. Về sau hôn ước không phải nghe lời cha mẹ, không ai có thể ép buộc nó. Ngươi là gia chủ nhà họ Đường cũng không có tư cách.
Tóm lại, Đường trưởng lão với nhà họ Đường ta rất quan trọng, không thể vì một vài người càn quấy mà để Đường trưởng lão thất vọng buồn lòng."
Nói đùa, chưa đến mười bảy đã là luyện dược sư cao cấp, còn luyện ra được đại viên mãn linh đan, không muốn chiều lại muốn đẩy ra ngoài, Đường Hạo Huy bị thiểu năng trí tuệ à.
Nếu lão không xuất quan sớm, chẳng biết sau này còn nháo ra chuyện gì.
Đường Hạo Huy trợn tròn mắt. Tông tộc nhìn trúng đích nữ của lão ta?
"Lời đã nói xong, nếu ngươi không muốn Đường trưởng lão ở chỗ ngươi, tông tộc không thiếu viện tử."
Lão còn đang hi vọng Đường Quả không hài lòng Đường Hạo Huy rồi trực tiếp chuyển đến viện tử của tông tộc đây. Đường Hạo Huy không thích Đường Quả thì thôi, Đường thị nhất tộc có người thích.
Bên ngoài không biết bao nhiều người hâm mộ Đường thị của lão, đầu óc Đường Hạo Huy bị cửa kẹp hay gì. Cha ruột chỉ cưng thứ nữ, không hề quan tâm đến đích nữ.
Mặc kệ Đường Hạo Huy khó coi đến mức nào, Đường Quả thành trưởng lão tông tộc Đường thị thu hết quà an ủi của Đường thị, còn nói nếu rảnh sẽ qua chơi.
Đường trưởng lão nhìn Đường Quả cười, tốt.
"Nếu trưởng lão với tộc nhân muốn luyện chế linh đan hiếm, có thể đến tìm ta, ta giảm nửa giá."
Điều kiện rất hậu đãi. Tộc nhân Đường thị vui vẻ, càng muốn thân cận với vị trưởng lão mười bảy tuổi này.
Họ thầm nghĩ, người tốt như thế, Đường Hạo Huy mắt mù à?