Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Dạ Chu cân nhắc một chút, "Em họ không hài lòng?"
"Nếu không cứ dùng tạm trước đi, ta sẽ nghĩ cách giúp em tìm đồ tốt hơn."
Đường Hoan nghe hai người đối thoại, đáy mắt hiện lên vẻ cười nhạo. Điên à? Đây là thần khí đấy. Đợi Đường Quả biết rồi không biết có nghĩ như vậy không nữa.
Không có được thần khí, Đường Hoan vừa tiếc vừa đau lòng.
"Hoan Nhi thích cái lò luyện đan đó?"
Trước khi Dạ Chu và Đường Quả rời đi, Dạ Diễm không dám xuất hiện. Hắn biết hành vi của hắn không giấu được Dạ Chu.
Hắn cũng không nghĩ Đường Quả lợi hại như thế, có thể luyện ra được đan Dưỡng Hồn.
Nhưng như vậy thì sao, hắn vẫn coi thường Đường Quả. Trong mắt hắn, Đường Hoan là hoàn hảo nhất.
"Trước đó ta cảm thấy lò luyện đan đó có duyên với ta." Đường Hoan bình tĩnh, "Không ngờ em hai lại tốt hơn, tâm trạng không vui lắm. Ta cảm giác được nếu có cái lò luyện đan đó, trình độ sẽ tăng lên không ít."
Thần khí đấy. Có thần khí phụ trợ, trình độ không muốn cao cũng không được.
Đường Quả quá nổi bật, lại còn có thần khí. Ả không dám tưởng tượng mọi chuyện tiếp theo sẽ thế nào, liệu Đường Quả có phong quang hơn kiếp trước hay không.
Ngay cả hiện tại ả cũng đã cảm thấy không ổn.
"Không ngờ Hoan Nhi lại thích nó. Biết thế ta đã sai người đổi phần thưởng khác." Con ngươi Dạ Diễm lay động. Hắn ôm lấy Đường Hoan, "Đồ Hoan Nhi muốn, ta sẽ giúp nàng lấy lại."
"A Diễm, em hai nếu không muốn, chàng cũng đừng cưỡng ép nó."
Nói vậy nhưng Đường Hoan cũng không có ý ngăn cản Dạ Diễm.
"Ta sẽ có chừng mực."
Ánh mắt Dạ Diễm hạ một tia quyết tâm. Một đứa đích nữ nho nhỏ của Đường gia thôi, dù có hoàng thúc che chở thì đã sao, đồ hắn muốn hắn sẽ có nhiều biện pháp đoạt được.
Những thủ đoạn âm hiểm đó tốt nhất là không nói với Đường Hoan, miễn cho nàng lo lắng.
...
"Em họ, vui lắm à?"
Dạ Chu cười lên, đi bên cạnh Đường Quả, "Em là luyện dược sư cao cấp, sau hôm nay toàn bộ Tiên Bình sẽ biết tên em."
Chàng vui cực kì.
Em họ rất lợi hại, lợi hại nhất!
Thấy Đường Quả chăm chú săm soi lò luyện đan, Dạ Chu khó hiểu, "Em họ có thích nó hay không?"
"Anh họ, ta nhìn qua, đây là thần khí." Đường Quả nhẹ nhàng bâng quơ, "Thần khí có giá lắm nhỉ?"
Dạ Chu ban đầu không kịp phản ứng, ngẩn ra. Mãi đến lúc bừng tỉnh, chàng không thể tin nổi, "Tuy nó cũng đẹp mắt nhưng trông mới như thế, là thần khí thật à?"
"Đúng là thần khí."
Dạ Chu thỏa hiệp, "Em họ nói là thần khí vậy thì đúng là thần khí." Thần khí hay không thần khí, em họ nói gì cũng đúng.
[Kí chủ, cô không cảm thấy là lạ sao? Anh họ cô càng này càng không có nguyên tắc.]
Đường Quả đập lò luyện đan một cái. Dạ Chu ban đầu không để ý lắm. Nhưng thấy lò luyện đan rung lên rồi mặt ngoài biến ra thành dáng vẻ cổ xưa, chàng ngây người.
Chàng lau mắt nhìn, không tin nổi, "Thật sự là thần khí?"
"Em họ, hiện tại nó đã xứng với em." Lời đầu tiên sau khi phản ứng lại của Dạ Chu là thế này, hoàn toàn không cảm thấy có gì đó không đúng.
Một canh giờ sau, hai người xuất hiện ngoài phòng đấu giá.
Dạ Chu rối rắm, "Em họ, em muốn bán thật?"
Trời ơi là trời, thần khí đấy. Em họ, em muốn bán thần khí thật hả?