[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 81: Hoàng hậu hồng hạnh xuất tường 27






Trông thấy bóng người xuyên suốt qua cánh cửa kéo đang đi đến gần phòng mình, Thánh Âm đập mạnh tách trà xuống đĩa lót ly. Âm thanh thanh thúy vang vọng giữa gian phòng. Nàng đi đến gần tên Yến Đà Lôi đang mải thẩm du kia, lấy tay bịt miệng chàng...

Yến biến thái bị nhiệt độ mát lạnh của chiếc tay nhỏ mềm trên miệng làm cho ngốc sững sờ. Động tác dưới thân cũng nhẹ đi nhiều, ánh mắt chàng ta dán chặt lên gương mặt nhỏ xinh của thiếu nữ. Trong hoàn cảnh ánh lửa lập lờ thế này, ánh mắt đó chất chứa thật nhiều nguy hiểm. Nhưng tiểu yêu tinh không có quá nhiều tâm tư đâu mà để ý người này. Nàng lấy chiếc chăn trùm lên người chàng, ra dấu hiệu im lặng. Điều đáng khen là Yến biến thái rất ngoan ngoãn tuân theo. Chỉ là khi Thánh Âm tính buông tay khỏi miệng chàng ta, thì chàng rất nhanh nhạy nắm lấy tay nàng, đặt xuống chỗ đó...

Hơi cứng và nóng...Kích cỡ đặc biệt khá to.

Đáy mắt Hải yêu xẹt qua một tia tán thưởng, xem xét thấy nó còn to hơn của Lưu Tổ Đế. Nhưng mà so với cái gậy th*t này, nàng vẫn thích sờ múi bụng hơn.

Thế là ngón tay Thánh Âm rất xấu xa chọc nhẹ cái vào múi bụng Yến Đà Lôi...

Thật giống tưởng tượng, cảm giác siêu tốt, siêu đàn hồi, siêu có da có thịt.

"A..."


"Suỵt... Ngươi kêu to quá." Thánh Âm hạ thấp giọng nhắc nhở chàng ta. ( Đồ sắc nữ đểu giả =))))

"Nương nương, Người làm sao thế ạ?" Giọng nói của Hà Ngâu truyền từ cửa gỗ vào. Nghe qua thì giọng cô nàng tràn ngập lo lắng, Thánh Âm bóp chặt cái mõm chó của Yến Đà Lôi, ép buộc chàng ta im lặng.

Nàng ngẩng đầu, khẽ ho khan vài tiếng, điều chỉnh sao cho giọng nói của mình trở nên yếu nhược khôn cùng: "Bản cung...Bản cung gặp chút ác mộng. Ngươi cứ lui đi, bản cung nghỉ ngơi xíu là ổn."

Hà Ngâu biết nương nương không thích một người hầu quá phận, bèn rất ngoan ngoãn vâng dạ trở về phòng.

Tiếng bước chân xa dần xa dần, Thánh Âm trợn tròn mắt nhìn xuống Yến Đà Lôi. Sắc mặt chàng ta đỏ doạ người, bờ trán lấm tấm mồ hôi. Nhưng trong đôi mắt phượng đen thẫm đó, sương mù đã tan đi không ít, tia nhìn lạnh băng nhìn chằm chằm người phụ nữ to gan này. Chàng đưa bàn tay to ôm trọn cái tay nhỏ nhắn của nàng trên mặt mình, mở mồm: "Nương nương, đây là biện pháp Người dùng để đối phó Hoàng thượng?"

"... Không."

"Vậy Người cùng Hoàng thượng từng làm qua?"

"...." Thánh Âm chần chừ hồi lúc, quyết định nói dối: "Là phu thê, đương nhiên có làm."

Vẻ âm trầm trên mặt của Yến Đà Lôi nặng hơn. Chàng ta kéo mặt nàng lại gần mình. Vì không muốn kinh động đến đám cung nhân ở ngoài, Thánh Âm đành phục tùng. Hất mạnh tấm chăn to đùng che phủ thân thể, sự biến thái của chàng ta mơ hồ tiếp tục tràn lan. Tiểu yêu tinh giờ mới thấy, cái tay cao quý còn lại của mình...vẫn đang bị dí gần hạ bộ người đàn ông...

Nàng bình thản nhìn thứ đồ chơi tình thú kia, chỉ cảm thấy hơi cay mắt. Và thế là nàng nhìn sang những múi sầu riêng thơm ngọt...Ừm, con mắt như được thanh tẩy.

"Nương nương thích nó sao?"

Giọng nói của Yến Đà Lôi trầm trầm khàn khàn, nghe vào tai có một phong vị thiệt mới lạ dụ người. Cảm nhận được ánh mắt dò xét mà nàng ấy dành cho mình, chàng ta càng thêm thỏa mãn, phân thân càng thêm phấn chấn tinh thần.

"Không."

"Nhưng nó rất thích Người."


"Thì cắt nó đi." Vừa dứt câu, chỉ thấy cả người của Yến Đà Lôi khẽ run lên vài cái...Chàng ta cúi đầu xuống, xong lại ngẩng đầu lên nói tiếp: "Nương nương là đồ có phúc không biết hưởng."

"..." Đa tạ Yến quận vương, phúc của ngươi, ngươi tự hưởng. Bản cung nuốt không nổi.

Thấy nàng trầm mặc không nói tiếp, Yến Đà Lôi rất vui lòng hôn cái lên đôi môi hoa đào đó. Bàn tay của chàng kéo tay nàng cùng ôm lấy cậu em nóng hổi, bắt đầu chuyển động. Thậm chí Thánh Âm còn cảm nhận được sự ghồ ghề nhớp nháp của nó. Nàng ghê tởm muốn giựt tay, nhưng Yến biến thái liền siết chặt eo nàng, nhẹ nhàng nói: "Nương nương, thần là một người biết giữ lời. Thần nói sẽ không làm gì Người thì chính là không làm gì Người. Người giúp thần một xíu là được."

Nửa đêm nửa hôm, chàng không dưng mà mò tới đây, chủ yếu là do quá nhớ nàng. Gần gũi được lần trước, nay càng khao khát nhiều hơn.

Đoạn, tay của hai người cùng nắm một chỗ lướt lên lướt xuống. Hơi thở nóng hừng hực của người đàn ông thổi vào gò má Thánh Âm, gãi ngứa nàng: "Âm Âm, hôm nay nàng dám dùng mê dược với thần, thần chưa lột quần nàng nhét thứ này vào là quá nhân từ rồi đấy."

Cái tên...Cái tên đốn mạt!!!

Thánh Âm mím môi thật chặt, ánh mắt đã không còn gì tha thiết với thế giới này nữa rồi. Nhiệt độ nóng bỏng dưới tay kia, khiến nàng thật muốn một chưởng tát chết Yến quận vương.

Có quỷ nhà ngươi mới nhân từ ấy!

Sau một đợt dài a a hự hự, phập lên phồng xuống, thì Yến biến thái cũng chính thức leo lên đỉnh. Chàng ta đột ngột hất văng tay nàng khỏi cậu em, bế thẳng Thánh Âm lên đùi mình. Tiểu yêu tinh kinh hãi há hốc mồm, tí nữa thì giật mình hô lớn. Chỉ cảm thấy hai tay Yến Đà Lôi kịch liệt run rẩy, siết chặt nàng vào ngực, hận đến nỗi không thể một ngụm nuốt nàng vào bụng mình. Mông của Thánh Âm trực tiếp bị cái gậy đó của chàng thọc mạnh qua lớp vải. Rất nhanh liền mềm xuống...

Dưới đũng quần, Hải yêu cảm thấy...một mảnh nhơm nhớp...

Sau gáy đột ngột dấy lên một cơn đau. Trước khi ý thức lâm vào bóng tối, Thánh Âm thề, ngày mai trong buổi thiết triều nàng phải tìm mọi cách dồn Yến biến thái vào chỗ chết!!!

Là vì nhiệm vụ, và cũng vì chính nàng.

...

"Âm Âm, đêm nay ta rất vui. Mong nàng cũng vui vẻ như ta."

_________________________________


< **Góc chất vấn** >

Con cá ( hùng hổ doạ người lao đến túm cổ Quàng sạn): "Bệ hạ, thiếp hỏi Ngài. Vì cớ sao tên Yến biến thái kia trong ngoài không đồng nhất? Điều này làm thiếp không ngờ tới, tay thiếp bị giày vò sắp gãy nè!!!"

Quàng sạn: "Trẫm không hiểu. Thế nào là trong ngoài không đồng nhất?"

Con cá ( suy tư hồi lúc, trả lời): "Ngoài mặt bình thường, lên giường hoá thú. Không đúng, chàng ta lúc cá nước thân mật nói nhiều vô cùng."

Quàng sạn: "Đàn ông ai cũng vậy thôi, không phải Lưu Tổ Đế cũng thế à?"

Con cá:"..." So sánh thế cũng được à?

Quàng sạn: "Được chứ sao không! Đều là nam nhân cả thôi. Phu quân đến đón nàng, trẫm hồi cung trước."

Thánh Âm ngây người nhìn theo bóng dáng lẩn khuất cực nhanh của Quàng sạn. Thân thể liền bị người ta ôm lấy, bên tai thổi đến giọng nói quen thuộc: "Âm Âm, nàng nhìn nam nhân khác làm tình rồi. Chi bằng đôi mắt xinh đẹp của nàng để ta móc xuống, ngâm nước. Mỗi ngày dùng nó ngắm nhìn chúng ta làm tình."

Con cá:"...." Quàng sạn, cứu thiếp!!!!

Chu mi nga! Ở đây có tên biến thái!!!