[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 76: Hoàng hậu hồng hạnh xuất tường 22






Nghe xong những lời này của Lão Tú Ông, mặc kệ cho nó có phải là sự thật hay không, nhưng Thánh Âm chợt không còn cảm giác tội lỗi khi chuẩn bị mã tấu để chém chết Vân Khinh nữa. Người phụ này ác độc còn hơn cả nàng, gì mà dùng bom để nổ chết người chứ.

Chơi gì khủng vậy!

Quá đáng sợ! Nên thay Trời hành đạo, tiễn ả về Diêm Vương thôi.

"Sao rồi đồ nhi? Con nếu lo sợ bị ám sát thì cứ ở lại trong Hoa Gian Tửu chơi đi. Đừng về hoàng cung nữa, vi sư giới thiệu cho con vài nam kỹ cơ bắp, đẹp trai." Lão Tú Ông phẩy phẩy tay áo, hương thơm son phấn bắn ra tứ phía. May là con yêu tinh này đã ngửi nhiều đến nỗi không có cảm giác gì nữa. Nàng phiền muộn uống sạch ly trà, nói: "Sư phụ ơi, nghe từ người con thấy tình hình trong hoàng cung rất không ổn. Mà còn Yến Hành ở đó, con không thể bỏ mặc thằng bé được."

Không chỉ mỗi Yến Hành, còn nhiệm vụ.

Mẹ kiếp! Có cảm tưởng vị diện này sẽ ra đi trong sự thất bại.


"Vậy là con vẫn phải về hoàng cung đấy à? Ây dà, nếu con không nhắc đến thì ta cũng không nhớ mình có một đứa cháu đâu." Dứt xong câu này, Lão Tú Ông bèn đứng cái bật dậy. Hù cho Hải yêu giật bắn người, mém nữa làm rớt ly trà. Y nhìn đồ đệ nhà mình, một cái nhìn đầy bất đắc dĩ và cảm thông. Đưa ngón tay lên vén tóc, y buồn bực bảo: "Thiệt tình, ta vẫn luôn có mong muốn làm (*)ngoại tổ mẫu. Giờ biết mình có một đứa cháu rồi thì sao có thể để thằng bé chết được."

(*) Ngoại tổ mẫu: Là bà ngoại đó, ý là cái ông Lão Tú Ông này mún làm grandmother của Yến Hành đấy=))))

Vừa tỏ ra rầu rĩ, Lão Tú Ông vừa quay thêm mấy vòng để diễn tả nội tâm mình: "Nể tình tôn tử, vi sư sẽ mang đồ đệ ngốc trở về hoàng cung. Thế nên ấy, ta vừa mới từ Giang Nam trở lại kinh đô, tạm thời sẽ không đi phiêu bạt giang hồ. Lần sau đến Hoa Gian Tửu con nhớ mang đứa cháu này tới cho tổ mẫu nha~."

Chữ "nha" ở cuối lại còn phải ngân dàiiii...

Thánh Âm giật giật khoé miệng, kiềm nén xúc động muốn há mồm cười to. Cố ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy đồ nhi xin nhờ sư phụ. Buổi sau gặp mặt, tuyệt đối sẽ không khiến người thất vọng."

"Đồ đệ ngoan...Hì hì hì..." Lão Tú Ông hất khăn gấm, cái eo mềm mại khẽ lắc lắc. Y cười tủm tỉm: "Để hôm nay, vi sư cho con mở mang tầm mắt."

Mở mang tầm mắt của sư phụ thật là bố nó khiến cho Thánh Âm hú hồn.

Lão Tú Ông bảo nàng đứng trước cửa đợi người, tiểu yêu tinh ngoan ngoãn làm theo. Ngồi xổm ở cửa sau Hoa Gian Tửu đếm hạt cát, đã quá một nén hương, sao vẫn chưa thấy sư phụ xuống...

Vừa mới nghĩ đến y, y liền xuất hiện, cứ như thần giao cách cảm vậy.

"Đi nào, đồ đệ ngốc. Chúng ta cùng vào hoàng cung."

"Sư phụ, người lại hoá trang...thành ai đây?" Thánh Âm phủi tay áo đứng dậy, nhìn vị công tử mặc thanh sam ngọc thụ lâm phong đứng trước mặt. Dung mạo phấn son dày đặc của y đã thay đổi, trở thành gương mặt của một người khác. Mà không chỉ vẻ ngoài, đến cả khí chất cũng được lột xác hoàn toàn. Cái vẻ ưỡn ẹo của một tên bê đê đã lặn mất tăm mất tích, thay vào đó chính là...nhìn y trông rất (**)strange, rất men lỳ.

(**) Strange: thẳng.

Nhưng mà bản chất của một người khó thay đổi lắm, dẫu cho vẻ ngoài y có thay đổi như thế nào chăng nữa.


Ngọc thụ lâm phong, tiêu tiêu sái sái không quá năm phút, Lão Tú Ông lại thể hiện cái bản chất buê đuê cho Thánh Âm xem. Y móc từ vạt áo ra một chiếc lệnh bài, vuốt ve nó đầy yêu thương: "Chỉ bằng cái này, chúng ta có thể dễ dàng đi qua cửa hoàng cung. Còn có gặp được Lưu Tổ Đế không là đều dựa vào con đấy, Âm Tử à."

"Đây là...lệnh bài chuyên dụng của phủ Kính vương."

"Chính là nó." Lão Tú Ông cắn nhẹ viền lệnh bài, cười đầy lả lơi: "Âm Tử, Kính vương tuy tay dài, nhưng Thái tử còn đó. Hoàng cung chưa hoàn toàn biến thành địa bàn của gã đâu."

...

Quả nhiên là sư phụ trước giờ không hề khiến Thánh Âm thất vọng. Tác phong làm việc của y ta luôn khiến nàng nể trọng. Một đường thuận lợi vượt qua vòng canh gác của thị vệ Ngọ Môn, bọn họ thế mà đã vào hoàng cung.

Thánh Âm đề xuất cho Lão Tú Ông đi dạo chơi trong hoàng cung một mình. Y đi chỗ nào cũng được, còn nàng muốn đột nhập vô Càn Thanh cung gặp lão phu quân kia. Ai ngờ Lão Tú Ông rất không đồng ý, còn tự hào vỗ ngực nói: "Để vi sư đích thân đưa con vào tẩm cung của Lưu Tổ Đế."

Không phải y vừa bảo nàng tự đi gặp Lưu Tổ Đế à?

Nàng đã nghĩ rằng vào hoàng cung là okla rồi. Đòi vào tận tẩm cung Hoàng đế là không thể nào.

Lại một lần nữa, tiểu yêu tinh đánh giá thấp sư phụ mình.

Ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Lưu Tổ Đế, nghe hai lão đàn ông nói chuyện này với nhau. Thánh Âm mới hiểu ra, lí do vì sao Hoa Gian Tửu của Lão Tú Ông lại có thể dễ dàng kinh doanh ngay dưới chân Thiên tử vậy được.

"Ái phi, tên thật của y không phải là Lão Tú Ông đâu. Năm xưa y là Đại tướng quân cùng trẫm đánh vào Nam ra Bắc, lập lên giang sơn Minh Trí ngày nay. Y là Tứ Kinh tướng quốc, xin trẫm cáo quan ở ẩn đấy." Lưu Tổ Đế tươi cười đầy hạnh phúc ôm người thương trong lòng. Khoảnh khắc mà thấy nàng ấy lén lút quay về khiến tim lão sướng rơn lên. Cơn đè nén tụ trong ngực như thể tan biến.

Thánh Âm nằm trong lòng Lưu Tổ Đế, mới phát hiện ra lão gầy hơn trước. Không còn lắm da lắm thịt nữa, đến cả râu cũng cạo sạch nhiều.

Lão Tú Ông tuy đang đứng trước mặt đế vương nhưng mặt y chẳng hề có chút sắc thái lo sợ nào. Y hàn huyên vài câu, thế rồi xin Thánh Âm cho phép sang cung Khôn Ninh gặp tôn tử.


Người đi mất rồi, Thánh Âm mới ngẩng đầu khỏi lồng ngực của Lưu Tổ Đế, nàng phát hiện ra là trông lão trẻ hơn trước nhiều. Bộ dạng phi thường sạch sẽ thơm tho.

"Hoàng thượng...chàng..."

"Ái phi..." Lưu Tổ Đế xoa xoa đầu Hoàng hậu của lão, nở nụ cười ngại ngùng: "Trẫm sợ nàng về thấy trẫm ốm yếu bẩn thỉu, đành phải tút tát lại vẻ ngoài khiến cho nàng không chê trẫm đấy. Ái phi có thấy trẫm trẻ hơn trước không?"

Lão tưởng nàng đã dưỡng bệnh ở ngoài, được Tứ Kinh tướng quốc săn sóc. Sở dĩ lão an tâm vì Lưu Tổ Đế biết thừa giới tính thật sự của Lão Tú Ông...Và lí do Hoa Gian Tửu ra đời.

Tiểu yêu tinh nghe lão đàn ông này nói câu vậy, liền ngây người. Sau đấy mỉm cười: "Trong mắt thiếp, chàng vẫn luôn trẻ trung như vậy."

"Ha ha ha...Ái phi, trẫm chỉ sợ nàng chê trẫm xấu thôi."

________________________________

< **Góc nghi ngờ chính bản thân**>

Viết xong chương này, tôi tự dưng thấy buồn cho Lưu Tổ quá.: