[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 72: Hoàng hậu hồng hạnh xuất tường 18






[ Hải yêu ngốc, cô nên cảm thấy may mắn khi có ta bảo hộ. Nếu không thì giờ dù cô không chết chắc cũng chỉ còn nửa cái mạng.] Hệ thống chủ tỏ ra thương cảm nhìn con cá tàn tạ trước mặt. Giọng điệu của nó...nghe vừa lạnh nhạt vừa cay độc...mơ hồ có chút đắc ý.

Thánh Âm đau đến nỗi không thở nổi, cả gương mặt nhỏ đều thấm đẫm mồ hôi lẫn cát bụi. Phượng bào đã được nàng lột từng lớp từng lớp xuống, dùng để băng bó vết thương. Nghiêng về dựa cả thân mình lên nền đất đá lạnh băng, tiểu yêu tinh cáu kỉnh: "Thế à? Ngươi mẹ nó bảo hộ ta kiểu quỷ gì? Bây giờ chân ta gãy thành dạng này rồi!"

[ Túc chủ không thể được voi đòi tiên được. Bị đống núi đá kia đè bẹp mà cô chỉ gãy mỗi cái chân coi như may mắn. ] Hệ thống không vừa lòng. Giúp vật, vật trả ơn. Giúp cá, cá chửi lại.

Không nói chuyện với cô nữa, nó phải ra cửa hàng thương thành mua chảo chiên không dầu.

Cá áp chảo, thêm ít phụ gia...Buồn quá, bản hệ thống đang ăn chay. Mà dường như hôm nay nó nói hơi nhiều so với mọi khi...

Tự vả mặt, suýt thì hỏng mất thiết lập của một hệ thống hoa quý, cao lãnh.

Hệ thống chủ không có trả lời, Thánh Âm cũng không có gọi hồn nó trở về. Đi đâu thì đi, chỉ biết hố ta là giỏi.


Trận sụt lở đất nổ ra đem lại hậu quả khá nghiêm trọng. Thánh Âm nếu như mà không có sự bảo hộ của hệ thống, đảm bảo bây giờ nàng đã trở thành người tàn phế ngồi ở đây. Còn Quốc sư, Hoàng thượng cùng đám thần quan ở trên đài, chỉ sợ mạng sống khó bảo toàn.

Thật may khi Hành nhi không tới lễ tế. Nhóc tỳ đó còn có nhỏ tuổi. Ai ngờ điều này đã cứu nhóc ta một phen...

Ngồi suy nghĩ vẩn vơ miên man, đầu óc Thánh Âm dần dần trở nên uể oải mệt mỏi. Mi mắt nàng nặng dần, nàng muốn ngủ...

Mệt quá, nghỉ ngơi chút sẽ không sao...đâu nhỉ?

Dồi ôi, kệ mợ nó đi. Ngủ tiếp, rồi tính sau.

...

Hải yêu nhầm mợ nó rồi!

Trên đời này có nhiều cái không thể tính sau được.

Đáng lẽ ra nàng không nên ngủ.

Ngồi chọc chọc lớp băng bó tỉ mỉ trên chân trái, nàng có chút ngờ ngợ...Băng bó rất kĩ, máu liền không chảy ra nữa rồi. Nhưng ai làm tỉ mỉ vậy chứ? Gian phòng này cũng không phải trong chính điện Khôn Ninh cung của nàng. Mà y phục trên người nàng cũng không phải phượng phục trước đó.

Không lẽ ta xuyên không tiếp? Trở thành người què gãy chân?

Không đúng, trước đó bị đá đè chân đã gãy rồi cơ mà!

Thánh Âm không hề muốn cất lời hỏi hệ thống chủ tí nào. Chỉ đành ngồi ôm đầu tự vấn, vị trí nàng bị tọt hố là ở trong một căn mật thất...Đừng hỏi vì sao Thánh Âm biết, đây là do hệ thống chủ ném nàng tới đấy. Khi đấy nó còn lạnh lùng said: [ Túc chủ, đi sâu vô căn mật thất này là kiếm được kho báu vàng của Mít Tờ Bean đó.]


Chết tiệt, lại nghĩ đi đâu rồi?

Con điên hệ thống! Nó lăn đi thì thôi, còn dám xuất hiện nhiễu loạn tâm trí nàng.

Thánh Âm đang lôi hệ thống chủ trong đầu ra chửi loạn thì cánh cửa sau tấm bình phong vang lên tiếng động. Rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến vào gian phòng. Do cách nhau một tấm bình phong nên nàng chỉ có thể thấy được vóc dáng cao lớn của người ấy song không thấy rõ mặt.

Là Hoàng hậu, sẽ không ai dám tự tiện bước thẳng đến cạnh giường của Hải yêu cả ngoại trừ lão Hoàng thượng. Nàng cứ ngỡ kẻ này chỉ đứng ngoài tâu gì đấy. Nhưng không ngờ được rằng, người đàn ông không quen biết đây trực tiếp vượt qua tấm che là bức bình phong. Nhìn thẳng người phụ nữ đang ngây ngốc ngồi trên giường. Nhìn vậy chưa đủ, chàng ta còn đi đến gần hơn nữa để nhìn thêm...

Là Yến quận vương.

"Nương nương, người tỉnh lại rồi?"

Thánh Âm nhanh chóng ngồi thẳng lại. Không may lại đụng nhẹ đến vết thương khác trên người, nàng nhíu mày khó chịu. Yến Đà Lôi nhạy bén bắt gặp được hành động nhỏ này của Thánh Âm. Vội đưa hai tay đỡ nàng: "Hoàng hậu nương nương, người bình tĩnh chút."

"Ta không sao." Tiểu yêu tinh mất tự nhiên, mùi hương của người đàn ông này quá gần. Cả ánh mắt của chàng, cảm thấy hơi hơi càn rỡ đấy.

Có gì đấy không thích hợp...

Bàn tay của Yến Đà Lôi liền dời đi trong tức khắc. Thánh Âm khẽ dịch mông ra xa xíu xiu, ngước mắt hỏi chàng: "Là Yến quận vương đã cứu bản cung?"

Yến Đà Lôi vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên thành giường. Không nà hề gì đến đạo nghĩa của một thần tử, chàng ta nhìn thẳng vào cô nương bên cạnh, gương mặt không mỉm cười nói: "Là thần cứu người. Sau khi vụ nổ đó xảy ra, có rất nhiều người trong hoàng tộc đã bị thương. Thần là một trong những người đã may mắn thoát khỏi. Sau đó thần được điều đi tra rõ nguyên nhân vụ nổ và thần đã tìm thấy nương nương."

"À..." Thánh Âm gật gù. Như thể nhớ ra điều gì đó, nàng lo lắng hỏi chàng tiếp: "Thế hoàng thượng sao rồi?"

Con yêu tinh này! Biết thừa ông ta chết mà hỏi.


Thánh Âm đương nhiên là biết, nhưng mà...Nhỡ đâu Lưu Tổ Đế lại là khí vận chi tử, chỉ bị thương nặng nhưng không ngỏm...

Thôi được rồi, bộ dạng đấy của ông ta, không ăn khớp lắm với bốn chữ "khí vận chi tử" gì cả!

"Hoàng thượng bị thương rất nặng. Thần cũng không rõ tình hình..."

"Bản cung ngủ mê bao lâu?"

"Nương nương, là bốn ngày."

Thánh Âm âm thầm vỗ đùi bốp một cái trong thân tâm. Khí vận cái rắm, nàng ngủ bốn ngày đã tỉnh, dù cho có vòng bảo hộ của hệ thống chủ. Chỉ sợ cơ hội sống của lão Hoàng đế còn 5%. Kiểu này chuẩn bị quan tài đi là vừa.

Nàng cần phải trở về cung mang Yến Hành dời đi...

"Người uống nước đi, nương nương." Yến Đà Lôi quả là một tên thần tử tận tâm. Trong khi Hoàng thượng sắp chết thì chàng ta lại chăm sóc vợ người ta thật dịu dàng. Uống xong cốc nước do đích thân Yến Đà Lôi bưng lên miệng mình, Thánh Âm có chút hoài nghi...Hay là do nàng nghĩ nhiều?

Yến quận vương đại nhân không hề bị áp lực tâm lý gì cả. Phi thường đoan chính quay lưng dời đi: "Nương nương cứ việc nghỉ ngơi. Thần sẽ gắng đưa Người về hoàng cung nhanh nhất."

Về hoàng cung, là về hoàng cung của chàng.