[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 26: Anh chồng quân nhân của tôi 21






Lăng Hành Vân đương nhiên không có suy nghĩ nhiều, "hắn" ta nhàn nhạt đáp: "Ba chỉ có mình tôi là con một thôi."

Thật may, mọi tư liệu thật về thân phận mình đã được giấu kín kẽ.

Thánh Âm nghe vậy, bèn tỏ ra thật tiếc nuối mà lắc đầu: "Ôi, thế thì không được rồi." Nhưng trong lòng cô đang âm thầm suy đoán xem ả nữ nhân này...là như thế nào.

Lí do Thánh Âm chắc chắn mười trên mười rằng đây là Hành Vân hàng fa-ke tại vì cô biết Lăng Hành Vân thật là con trai cơ.

Một tên đàn ông chính hiệu luôn á.

Ồ, có vẻ như Lăng gia này chất chứa một ít bí mật nho nhỏ thú vị ha!


Ầy, về nhà sẽ có nhiều việc phải làm đây.

...

Vĩ Kì say rượu rồi...

Đây chính là phán đoán của Thánh Âm. Tại vì sau khi lên xe ô tô về biệt thự, trạng thái anh ta rất không bình thường. Kính chắn xe được anh tài xế thông minh hiểu chuyện kéo lên, dành không gian riêng cho vợ chồng thiếu gia. Cửa kính mới chỉ khép lại, là Vĩ Kì ngay tức khắc dán sát tới mình cô. Làn mi dài của anh ta khẽ rung nhè nhẹ, ôm chặt eo thiếu nữ, người đàn ông thở dài vùi đầu vào bụng cô.

Tư thế ngồi của hai người họ, khiến cho Thánh Âm bỗng cảm thấy nam nhân trước mắt tựa như đứa trẻ to xác đần độn...

Chỉ là cảm giác, chỉ là cảm giác thôi. Chứ lực đạo từ tay anh làm cho cô thấy không thoải mái tí nào sất.

"Âm Âm..." Bất chợt vùng bụng có chút rung rung nhún nhún, Vĩ Kì khẽ ngước đầu lên nhìn cô. Anh ta cũng rất hưởng thụ bàn tay của nàng vợ đang vuốt ve sườn mặt mình. Vĩ Kì lãnh đạm hỏi, chỉ là ánh mắt của anh quá khụ...khụ..quan tâm đi?

Ừm, quá nghiền ngẫm?

Hay tò mò?

Chết cười thật! Bất kì ánh mắt nào đều không thích hợp với bản mặt băng đá kia!

"Âm Âm của anh, em có quan hệ gì với Lăng Hành Vân đó thế?" Ồ, tiểu yêu tinh thật không ngờ tảng băng này chợt hỏi câu này. Ngón tay của cô lướt nhẹ qua khoé mắt phượng của nam nhân, mỉm cười dịu dàng. Chỉ là nụ cười này có đôi chút xa cách...


Mà trong đáy mắt lưu ly đó chỉ toàn một mảnh tĩnh lặng.

Cô vốn định nói dối, song khi nhìn vào sự u ám trong đáy mắt của người kia. Lời nói buông ra khỏi miệng bèn thay đổi...Nhưng cô ấy vẫn không thể nói lời thật lòng được: "Anh muốn nghe một đáp án như thế nào?"

Cô vừa dứt lời, tầng sương mù đen dày u tối như thể nhiễm trọn ánh mắt Vĩ Kì...

Em ấy đang giấu diếm.

Âm Âm, em đang có gì không muốn nói cho anh sao?

Cả khoảng không gian trên xe như thể hạ xuống mấy độ. Tư thế của hai người họ vẫn không có thay đổi, nhưng chợt tế bào não của Thánh Âm căng ra. Đối phương vẫn không thèm đáp lại. Cô cũng đâu thể nói cho anh ta Lăng Hành Vân từng là người yêu cũ của cô được. Anh ta đang nghĩ gì vậy chứ?

À không! Đúng hơn là cô đang lo sợ điều gì chứ!

Lòng bàn tay mải mê vuốt liền bị bàn tay to của nam nhân ôm trọn. Vĩ Kì nhướn người lên, không ngần ngại gì mà ngậm lấy đôi môi thơm ngọt của thiếu nữ. Tốc độ của anh ta quá nhanh, khi Thánh Âm ngẩn người xong thì chiếc lưỡi đó đã đi vào rồi...

Hải yêu khẽ nhăn mày...

Nhưng cô không còn cơ hội nghiêng đầu né tránh nữa.

Chiếc lưỡi của người đàn ông mang theo vị rượu dịu nhẹ truyền sang miệng Thánh Âm. Ban đầu động tác của anh có hơi trúc trắc và non nớt. Sau một hồi thì cũng coi như đỡ hơn rồi. Nhìn đôi mắt khép hờ của Vĩ Kì, Thánh Âm bắt đầu vòng tay ôm lấy cổ anh, đá lưỡi hôn lại.


Hải yêu mà bật mode "lẳng lơ" lên, chỉ sợ khó ai bì kịp.

Để bổn yêu tinh cho anh hiểu, một trăm linh một kiểu hôn trên thế giới.

Kĩ nghệ hôn hít của tiểu yêu tinh quá điêu luyện, vật cho gã nam nhân đang say mê vì tình kia đành phải gục xuống ghế da. Từ thế chủ động bị quật thành thế bị động, thế mà Vĩ Kì phi thường ngoan ngoãn cam chịu. Cổ áo bị kéo lệch xệch, cà vạt buông lỏng, từng thớ cơ bắp mê người. Thiếu nữ ngồi trên người anh quá ư quyến rũ, từ tầm nhìn của kẻ nằm dưới như Vĩ Kì chỉ thấy mỗi đôi gò bồng đảo lắc lư... truyện đam mỹ

Thánh Âm liếm nhẹ cánh môi hoa đẫm nước, gương mặt cô nàng hồng rực rỡ. Tóc tai rối bù tăng thêm vẻ đẹp tơi bời, ánh mắt lúng liếng đa tình kia, y hệt con Hải yêu lúc trước ở trong động phong ấn trò chuyện cùng Chuyên Húc.

Luồn tay chui vào áo sơ mi của Vĩ Kì, Thánh Âm cúi người thì thầm vào tai anh, phong tao vô hạn: "Vĩ Kì, thấy em phục vụ có đủ làm ngài hài lòng không?"

Thân thể mềm dẻo tựa rắn nước của cô dán sát người anh. Cách nhau một tầng vải khiến cho Vĩ Kì rất khó chịu. Anh không trả lời cô, chỉ kéo đầu thiếu nữ lại gần mình, khởi màn cho một thế tiến công mới...

Thánh Âm không có hứng thú lắm với nụ hôn của người đàn ông, thứ cô muốn chạm môi trên đó là múi bụng của anh ta cơ.

Đáng ghét thiệt! Sao lão nương cậy mãi không buông nổi cái cúc?