[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 197: Phận Làm Bia Đỡ Đạn Của Cá Âm 25






Hai sư đồ nọ đang chăm chú ngồi nhìn Mồn Lèo ủi chết con sâu.

Xong xuôi, khi nhìn thấy xác sâu héo úa, Thánh Âm khó tin hỏi: "Thế là Lý Giác Huyền ngủm cù tèo rồi?"
"Ừm..." Lão Tú Ông nhìn ánh mắt hoài nghi của cá, giọng điệu hơi lung lạc: "Có lẽ." Thực ra chính y cũng không tin tưởng lắm, một kẻ khủng bố như Lý tướng quân sẽ dễ dàng chết vậy ư?
Ngoài cửa tự dưng ập tới tiếng nói gấp gáp.

ủa a hoàn: "Thế tử phi, bên Mai viện của Lý tiểu thư xảy ra chuyện rồi ạ."
"Chuyện gì?" Thánh Âm ngồi xuống bên bàn trang điểm, lạnh nhạt hỏi.

Mà Lão Tú Ông đứng trong phòng cũng mau lẹ vứt xác con sâu đi, sau đó hoá trang chính mình trở lại bộ dạng của một lão lang y già lọ mọ.
A hoàn ngoài cửa hình như cực kì kinh sợ, nàng ta nói một câu thôi mà cũng không nói nổi.

Càng nói giọng càng nhỏ đi: "Thế tử phi đến xem đi ạ.

Nô tì thực sự...thực sự không biết..."
"Sư phụ, đi cùng con đến Mai viện coi.

An Na con bé đang bụng mang dạ chửa..." Thánh Âm cầm lên một cây trâm gỗ, cuộn tóc búi lên.
Lão Tú Ông lướt ánh mắt nhìn sang ngoài cửa sổ, thấy được một lớp tà khí dày đặc đen sì.

Vẻ mặt y tràn ngập lo lắng sợ hãi.

Hình như...mọi chuyện dần vượt qua tầm kiểm soát của y rồi.


Tầm mắt Lão Tú Ông lúc này lại lướt qua cái gáy trắng nõn của Thánh Âm...
"Âm Tử, sau gáy con..." Y khô khốc mở miệng, song lại không thể nói nên lời: "Có cái..."
Thánh Âm khó hiểu: "Có cái gì?" Con cá hoài nghi sờ lên gáy mình, nàng chẳng cảm nhận được gì sất.

Và Lão Tú Ông lúc này cũng căng mắt nhìn đi nhìn lại, làm gì có dấu vết kì lạ nào nữa.

Hay do ban nãy y lú quá nhìn lộn ta?
Biết là mình nhầm, y cười khan, lớp mặt nạ già nhăn nheo trên mặt khẽ co dúm lại: "Chắc vi sư nhìn nhầm."
Thánh Âm mặc định cho là y nhìn nhầm.

Nhưng tiếng nói nặng nề của con mẻ hệ thống chủ trong đầu nàng đã phủ định điều đó: [ Là ấn toả hồn.

]
"Ấn toả hồn? Là cái gì?"
[ Ấn toả hồn sẽ khiến cô chết rồi cũng không thể hồn dời khỏi xác được.

Linh hồn cô sẽ bị nhốt trong thân thể.

Ngoại trừ người in ấn, sẽ không một kẻ nào có thể câu hồn cô đi được.

Bất luận là âm sai hay Hắc Bạch Vô Thường.

]
"Hệ thống chủ..." Thánh Âm gãi gãi gáy, nàng chẳng thấy cái quái gì hết.

Nhưng cái giọng của hệ thống chủ nghe căng cực quá: "Kể cả ngươi?"
[ Kể cả tôi...cũng không câu hồn cô đi được.

Khả năng là cô bị nhốt ở thế giới này là 70%.

]
Con cá: "..." Đừng doạ người thế chứ!
Thánh Âm không khỏi cuống quýt: "Có cách nào không?"
Đùa à? Nàng mẹ nó bị nhốt ở thế giới này, chết rồi cũng không được siêu sinh? Cái tên họ Lý này đủ ác đấy!!! Hành hạ người ta kiểu này thà rằng đâm nàng một cái để nàng chết luôn cho rồi.
[ Cô đợi tôi liên hệ bên Thủy thần đã.

] Đây là câu nói cuối cùng mà con mẻ hệ thống chủ nói với nàng.

Sau đó, nó trực tiếp cắt đứt liên lạc với túc chủ luôn.
"Hệ thống chủ! Hệ thống chủ!" Tình cảnh này thật quá mức khiến lòng người hoang rồi đi.

Nhưng Thánh Âm kêu tên nó mãi, cũng không thấy con mẻ hệ thống chủ trả lời.

Mạng người quan trọng hơn, nàng đành tạm thời bỏ qua vấn đề này mà đem theo lão lang y đi cùng a hoàn tới Mai viện của Lý An Na.

Vừa mới bước vô cổng Mai viện, Cá Âm giật mình vô cùng.
Lý An Na là một cô bé bánh mật ngọt ngào yêu thích trồng hoa, Mai viện của nàng ấy từ trước đến nay đều tràn ngập hương hoa thơm cỏ lạ tươi mát lòng người.


Ấy vậy mà, lúc này cả hai bên lối đi, hoa lá cỏ cây héo rũ hết cả.

Rõ ràng dạo này mùa hoa nở sắp tới, sao Mai viện của Lý An Na lại tiêu điều đến thế.

Cây hoa nào hoa nấy đều bị thối rữa nát bét.

Lão Tú Ông mang bộ dạng một ông thầy thuốc trầm giọng nói nhỏ: "Là âm khí.

Âm khí bao phủ toà Mai viện, cây cỏ hoa lá sẽ không thể chịu nổi mà héo."
Mai viện tràn ngập âm khí.

Điều này chứng tỏ điều gì? Lý An Na chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Bước chân của Thánh Âm ngày càng gấp gáp.

Đi mãi, cuối cùng nàng cũng tới được nội thất của Lý An Na.

Nhưng chuyện kì dị bắt đẩu xảy ra từ lúc này.

Nàng với sư phụ mới chỉ đặt nửa bước chân lên thềm cửa thôi, bầu trời ngả chiều với bao áng mây vàng nãy giờ đang bay bay trên đầu đã lặn mất đâu không còn.

Mặt trăng sáng bừng to tròn tựa ngày rằm cheo leo giữa màn đêm.

Trăng rất sáng, rất đẹp.

Chỉ có duy nhất điều đáng sợ mà thôi.

Đó là mặt trăng đêm nay lại có mang sắc đỏ, một màu đỏ đẹp như máu.

Thánh Âm nhìn mà trong lòng chỉ muốn trốn tránh, mà Lão Tú Ông thì lại nín thở lầm bầm: "Thước đo trời..."
"Sư phụ biết nó?"
Nhưng Lão Tú Ông không hề phản hồi câu hỏi này của đồ đệ, y kéo tay nàng: "Chúng ta dời khỏi Mai viện trước đã."
Khi y dắt cá chuẩn bị quay đầu, cánh cửa nội thất sau lưng hai người họ tự động mở tung ra.

Cơn gió lạnh từ bên trong thổi tới, mùi máu tanh nồng nặc xộc lên mũi.

Thánh Âm vô thức quay đầu lại nhìn...
"Ối dồi ôi!"
Hú hồn hà!
Đây đại khái chính là cảnh tượng kinh khủng nhất mà nàng từng trông thấy từ khi sống mười bảy năm trên đời.

Nàng sợ, sợ đến nỗi hai chân đang đứng thẳng bèn mềm nhũn khụy xuống.

Con mắt căm thù trợn trắng của Lý An Na như thể muốn lăng trì xử tử nàng.

Mèo đen nhỏ ngồi trên cành cây nọ nhảy xuống che trước thân Sen, thảm thiết réo lên một hơi dài.

Sắc mặt của Lão Tú Ông đứng cạnh cũng bị doạ cho giật con nhà bà mình.


Y há mồm, quay đầu nhìn lên trời.

Quả nhiên trăng máu trên trời lại đỏ thêm chút.
Trong căn nội thất, Lý An Na dùng dây lụa trắng thắt cổ treo người giữa căn phòng.

Nàng ta chết rồi nhưng mắt vẫn mở to.

Đôi đồng tử vằn tia máu vừa vặn nhìn chòng chọc đến gương mặt xinh đẹp của Thánh Âm.

Một cái nhìn vặn vẹo mất đi nhân tính.

Nàng ta nhìn Thánh Âm, như thể có thù giết cha giết mẹ với nàng ấy.

Không, đây chưa phải là điều đáng sợ nhất.

Chiếc váy dài mà Lý An Na mặc vốn dĩ màu trắng.

Nhưng bụng nàng ấy đã bị rạch ra, thai nhi còn cuống rốn đẫm máu đang lủng lẳng treo dưới bụng thai phụ.

Máu thấm ướt tấm váy trắng, chảy tỏng tỏng từ cổ chân xuống nền đất.

Lão Tú Ông ngó đầu, ngắm nhìn trận pháp vẽ bằng máu dưới chân Lý An Na, toát mồ hôi hột nhận xét: "Đây là...đây là trận pháp luyện quỷ La Sát."
"Sư phụ biết ư?"
Hai người mới chỉ nhìn nhau một giây, quay đầu lại.

Cái xác treo cổ của Lý An Na đã bay đâu mất rồi.
Hu hu, đau tim quá đi thôi.

Khéo sắp tè ra quần mất!
Thánh Âm sợ tới độ suýt khóc.
Mà Lão Tú Ông cũng sợ không kém.

Y tự nhận, bản lĩnh của mình đấu không nổi...Đấu không nổi thì sao giờ? Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
_______________________________
**Anh nhà sắp xuất hiện.

Bí mật sắp được giải đáp** =)))))..