[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 192: Phận Làm Bia Đỡ Đạn Của Cá Âm 20






Quả là không khác gì so với các tình tiết xảy ra trong kịch bản.

Một tuần sau khi Thánh Âm tổ chức lễ cập kê cho Lý An Na, có rất nhiều công tử thế gia tới phủ Khắc Cầu cầu thân.

Nhưng sính lễ còn chưa kịp dâng đến cửa, vương phủ đã lập tức ném ra thông báo, Lý tiểu thư chọn được ý trung nhân rồi, các người không cần phải tới nữa.

Trong một buổi chiều, ngày lành đã được định ra, bái thiếp lần lượt được gửi đến từng phủ của các vị quan.

Vận tốc này không phải quá nhanh hay sao?
Ngày đại hỉ, ngồi trên ghế chủ mẫu vương phủ.

Nhận một lạy cao đường của đôi tân lang tân nương trước mặt, Thánh Âm bùi ngùi không thôi.

Nàng mới đến vương phủ ở được hơn ba tháng, vậy mà thoắt cái, nàng đã...đã dần tiến gần hơn đến cái chết rồi!!!
Chẹp chẹp...Hướng ánh mắt nhìn sang người đàn ông đẹp trai ngồi cạnh mình.

Do hôm nay là lễ thành thân muội muội mình, nên Lý Giác Huyền không thể mặc bộ bào đen yêu thích của chàng được.


Nhìn chàng ta khoác bào tím với ống tay áo thêu cánh chim cao quý, bên dưới là quần vải màu trắng trơn thanh lịch.

Song sự tao nhã mê người của bộ trang phục đó cũng không đủ đè nén sát khí trên người chàng.

Thánh Âm khẽ than nhẹ một hơi, họ Lý này sống đến ba mươi tuổi mới có vợ, chỉ sợ là do sát khí trên người chàng ta quá nặng nề.

Không biết trên tay đã chết bao mạng người nữa? Chỉ những cô nàng nào mệnh đủ cứng mới gả được cho người đàn ông kiểu này thôi.
Tân nương nhảy qua bếp than, múa một vũ điệu gì gì đó mới được bà vú mở cửa dẫn vào phòng ngủ.

Thánh Âm nhíu mày nhìn hàng đống nghi thức dài dòng trước mặt, mà những nghi thức đó nhất thiết phải là do tân nương thực hiện! Có khổ không cơ chứ! Tân nương mang mũ phượng thì lại phải chịu trách nhiệm về mặt nghi lễ, còn tên tân lang nhàn hạ kia chỉ cần cúi đầu vài cái liền được hết.

Xem ra, ở cổ đại, cho dù là quốc gia nào chăng nữa, thì địa vị của người phụ nữ vẫn rất bị hạ thấp.
May thay, khi Thánh Âm gả đến, nàng có danh phận là công chúa Trung Nguyên.

Có lẽ vì điều ấy nên nàng mới không phải biểu diễn đống nghi thức rườm rà quái gở kia ư?
Tân nương vào phòng, nhưng tân lang vẫn phải ở bên ngoài hoa viên tiếp khách.

Ngồi chung với đám nữ quyến váy áo lụa là này, Thánh Âm rất không có tâm tình.

Liếc từ xa song vẫn chưa thấy được hình dáng Lý Giác Huyền lúc này đang ở nơi nao.

Xét thấy cảm xúc chán chường của mình quá mãnh liệt, con cá đứng dậy, không hề nể mặt và buông thẳng lời cáo từ với hội phu nhân tiểu thư trước và quay về nội viện.

Nàng rất không thích ánh mắt châm biếm mà hội đàn bà sang chảnh của Tây Vệ quốc dành cho mình.

Bọn họ nhìn nàng, như thể nàng là cái bịch bông vậy.
Thánh Âm một đường quay về nội viện, đi qua hoa vườn bãi cỏ, sân đình, ao sen.

Càng đến gần nội viện, nàng càng xách váy chạy nhanh.

Mẹ nó! Đúng là mệt chết ta rồi! Nếu Lý Giác Huyền mà có thêm hai, ba muội muội nữa chắc cá mệt chết mất.

Vương phi trong phủ không còn, nàng thân là thế tử phi - tạm thời đảm nhiệm chức vụ chủ mẫu vương phủ.


Làm chủ mẫu cũng rất không dễ dàng, thà nàng là đàn ông đi uống rượu cụng ly với hội đàn ông xem ra còn sướng hơn ý.

Nếu để Thánh Âm đi mang cái dạng hổ mặt cười để hàn huyên với đám phu nhân nhiều chuyện nọ ngày ngày, e là nàng xỉu sớm quá!
Do đường quay về viện tử hơi xa, lúc khi bước một bước chân lên thềm cửa, Cá Âm phải đưa tay chống lưng thở hồng hộc.

Kì lạ ghê ha! Nàng chạy lâu vậy, thở phì phò thế kia.

Sao Xương Rồng sau lưng nàng lại...rất bình thường?
Đúng vậy, vẫn là bộ dạng nghiêm túc quy củ như mọi ngày, Xương Rồng đứng thẳng lưng sau Thánh Âm.

Gương mặt không có biểu lộ gì là quá độ mệt mỏi.

Trông thế tử phi thở như hận chưa bao giờ được thở, nàng ta còn bày tỏ cực kì lo lắng.

Luôn mồm hỏi Thánh Âm cần nàng ta đỡ không, cần nàng ta gọi lang y không, cần nàng ta thế này, cần nàng ta làm thế này thế nọ các kiểu con đà điểu không.
Cuối cùng, bị quấy nhiễu phát bực, con cá gắt: "Ngươi lăn đi thì được đấy!"
Xương Rồng: "..."
Nàng ta không ngờ đến Thánh Âm lại tự dưng cao giọng vậy.

Đây là lần đầu tiên thế tử phi nổi tiếng tốt tính giơ ra cái giọng điệu cáu kỉnh đến thế.

Xương Rồng rất thức thời, mắt thấy cuối cùng cũng đưa chủ tử đến trước cửa phòng.

Nàng ta mới chịu lăn.
Xương Rồng đi rồi.

Thánh Âm há mồm ngáp dài một hơi.

Giờ trời đã gần tối, vậy mà nàng buồn ngủ ghê gớm.

Đáng ra sáng nay nàng không cần phải dậy sớm canh năm làm gì.

Giờ thì hay rồi! Chưa có miếng cơm nào vào bụng mà nàng đã buồn ngủ díu mắt.
Đưa một tay kéo cửa nguyệt môn, đi vào gian phòng, đóng cửa.


Tức khắc Thánh Âm liền bị một mùi hương nồng nặc hun cho tỉnh cả người.

Nàng nhíu mày, chun mũi lại hòng ngửi ngửi thêm...
Mùi hương này rất thơm, rất quyến rũ, rất mê đắm, rất ướt át....Ừm, nói chung nó rất ư là nhức nách luôn!!!
Nhìn không gian trải đầy màn đêm trong phòng, qua ánh sáng yếu ớt từ ô cửa sổ chiếu vào.

Thánh Âm thấy rõ được bóng hình yểu điệu đến độ chảy nước của người nằm trên giường.

Xuyên qua lớp màn sa trướng mờ ảo, người đó khẽ vươn tay, eo lưng dẻo mượt tựa dòng nước chảy.

Thánh Âm bất đắc dĩ đi đến cái bàn trang điểm gần đó, thắp một vài cây nến lên.

Nàng mở miệng buồn cười: "Sư phụ, người tắt hương hoan hỉ đi.

Con cũng không phải đàn ông.

Mùi nồng khiến phòng con lưu mùi thì chết à?"
"Đệ tử~~." Một đôi chân ngọc trắng muốt đầy lông ló ra khỏi màn trướng.

Sau đó, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo mành sa.

Gương mặt bê đê lắm son lắm phấn của Lão Tú Ông hiện ra trong tầm mắt, y uốn éo cái vai.

Vạt áo lại tiếp tục trượt xuống, bờ vai cơ bắp và lông nách cũng thuận thế theo đó mà lộ ra đập vào mắt người nhìn.

Lão Tú Ông lúng liếng đảo mắt, cong môi cười gợi cảm: "Vi sư đến thăm con à nhaaaa~."
Ôi cái lão già không đúng đắn này!.